Vương Tiểu Thạch trong lòng đang suy nghĩ mục đích Phương Ứng Khán đến đây, lại nghe một giọng treo trẻo hỏi:
- Ngươi nói xem, hôm nay có phải ta rất xui xẻo hay không?
Vương Tiểu Thạch nghe được trong lòng bừng tỉnh, lúc này mới ngước mắt lên, chợt thấy một khuôn mặt như cười mà không cười, như giận mà không giận, thoạt nhìn như một người ngọc xinh đẹp, lại giống như trong tranh vẽ bước ra, không chân thực lắm.
Vương Tiểu Thạch luôn nhạy bén hơn người, xưa nay tâm tình bình hòa, sấm đánh không động, sét đánh không kinh, gặp biến không sợ, nhưng vì đang suy nghĩ ý đồ của Phương Ứng Khán và Lôi Mị, trong lúc ngơ ngẩn lại bị Ôn cô nương làm giật mình, trong ngày xuân vừa hiện này lại lạnh cóng cả tay lẫn chân.
- Sao vậy?
Vương Tiểu Thạch nhất thời còn chưa khôi phục ý thức lại.
- Cô xui xẻo?
Lương A Ngưu lại tiếp lời, bực bội nói:
- Vậy chúng ta hôm nay xem là gì? Ăn một chỉ của tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, còn không biết lúc nào nằm lúc nào đứng, lúc nào sống nhảy nhót lúc nào chết thẳng cẳng. Cô mà xui xẻo, vậy ta đây coi là cái bà nội gì?
Ôn Nhu nhìn Lương A Ngưu, mở to mắt, nhất thời nói không nên lời.
Nàng từ trước đến nay không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi sợ cái tên vuông vuông vức vức, nhanh nhanh nhẹn nhẹn, dũng dũng mãnh mãnh, lỗ lỗ mãng mãng, lại thâm thâm trầm trầm, thành thành thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thien-nhat-con-luan-anh-hung/2769712/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.