Trời gần tối, Trúc Tương Phi Uyển sớm đã có ánh nến, chiếu rọi sáng sủa. Bàn dài bằng gỗ tử đàn, Triệu Văn Uyển ngồi ở phía sau bàn, theo ngọn đèn xem xét danh sách khách mời và công việc ngày mai phải làm lần cuối cùng. Khách mời ngày mai đến cửa không phú thì quý, còn có đồng liêu của phụ thân, Triệu Văn Uyển sợ lúc đó xảy ra sai lầm, một vòng suy nghĩ thân phận tân khách như thế nào đối đáp chiêu đãi, điểm tâm nước trà trong lúc hầu hạ không thể xảy ra sai lầm, phòng bếp lửa cần cẩn thận trông coi, không ngừng cùng các quản sự cân nhắc nhiều điểm sơ hở, thẳng đến ngày cuối cùng mới nhiều ít bình tĩnh.
Tuyết Nhạn theo bên ngoài bưng một bát canh bách hợp cẩu kỷ (vị thuốc đông y) ngân nhĩ đi đến, để trên bàn, nhìn thấy trên người tiểu thư xiêm y đơn bạc liền nhíu mi, lại theo trong tủ quần áo lấy ra một áo choàng lông tơ màu hồng phấn viền vàng khoác lên vai nàng.
“Tiểu thư đều bận việc vài ngày, lão phu nhân nhìn thấy người gầy, cố ý sai Dương ma ma lại đây đem nô tỳ cùng Bảo Thiền giáo huấn, nói là không chiếu cố tốt ngài, còn tặng không ít thuốc bổ.” Tuyết Nhạn mắt nhìn Triệu Văn Uyển chui đầu vào trang giấy, đem nước canh hướng đến gần trước mặt nàng nói “Chuyện gì cũng không trọng yếu bằng bản thân ngài, đây là nguyên văn lời nói của lão phu nhân, ngày mai là ngày chính, buổi tối hôm nay ngài phải đi nghỉ ngơi thật sớm.”
Trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029128/chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.