Hai ngày sau Tây Bình Hầu phu nhân đến Định Quốc Công phủ, Triệu Văn Uyển liền sớm ở cửa phủ chờ, Đại cô cô vừa thấy được Triệu Văn Uyển liền khen ngợi vài câu “Ta nghe nói là Văn Uyển tìm về đứa nhỏ của Nhị thúc, lại ở Minh Nhứ Uyển trừng trị ác nô lẩn trốn nhiều năm kia, mới không làm cho Văn Hi bị người khác oan uổng.”
“Đúng là Văn Uyển vận khí tốt, hơn nữa kia quả thật là Văn Hi muội muội, ngay lần đầu tiên ta nhìn thấy, cứu nàng trở về cũng cảm giác có loại thân thiết không nói rõ. Văn Hi ngực có bớt, còn có ngọc bội của Nhị thẩm bên người, người khác nghĩ muốn oan uổng nàng, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn.” Triệu Văn Uyển khó có được nhã nhặn lịch sự mỉm cười, ai bảo nàng ta là nữ chủ nơi này, các loại hào quang xung quanh nàng, vừa xuất hiện nội dung kịch bản liền tiếp tục, cho dù nàng không ra tay cũng có thể bình an vượt qua, nàng chẳng qua là chiếm cái tiên cơ thôi.
Tây Bình Hầu phu nhân ôn nhu mà cười, nâng lên tay sờ sờ hai má nàng, nhớ đến trước đây vốn là như cục bông tròn tròn mềm mại, trong nháy mắt nàng đã lớn như vậy, hiện tại đứa nhỏ của Nhị ca cũng trở về nhà, không biết như thế nào mũi có chút chua xót, khóe mắt rưng rưng, nàng lấy khăn chà lau.
Nhân sinh kì diệu.
“Đại cô cô…”
“Văn Hi muội muội ngươi ở bên ngoài ăn không ít khổ, nhưng ngươi những năm qua cũng khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-thi-quy-nu/2029125/chuong-41-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.