Quốc Công phủ giăng đầy lụa đỏ, không khí rộn rã tưng bừng, hôm nay vốn phải là ngày trên dưới cả phủ đều vui mừng.
Hôm nay là ngày đại hôn của Sở Du, nghênh đón Trấn Bắc hầu Tần Tranh.
Đèn lồng lụa đỏ treo đầy trên hành lang gấp khúc đung đưa trong gió mát, ánh lên bóng cây lao xao trong sân. Giữa màu nến đỏ, mảnh sân tinh xảo kia mộng ảo tựa như được phủ một lớp bông mây.
Quả là một đêm thật đẹp, không biết hai người trong phòng kia có như ánh trăng dịu dàng mềm mại đêm nay không.
Chắc chắn là thế, Đan Ngu thở dài một hơi, thu lại ánh mắt, ôm chặt vò Nữ Nhi Hồng trong tay, khịt khịt mũi, tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh.
Biệt viện tĩnh mịch, ánh nến trong phòng ánh lên màu vàng quất. Người chưa ngủ không chỉ có mình hắn.
Cửa gõ ba tiếng.
Một lúc lâu sau trong phòng mới có động tĩnh. Giây phút cửa mở ra, một luồng gió lạnh tràn vào, khiến người mở cửa không khỏi run cầm cập.
Một tay Đan Ngu gãi gãi tai, ngượng ngùng cười đáp lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Lý Tứ vốn định đi ngủ, bên trong chỉ mặc một bộ đồ lót trắng muốt, khoác áo choàng qua loa trên người. Không dùng cài tóc, tóc hắn đen nhánh, rũ trên đầu vai, nhìn thấy Đan Ngu đứng bên ngoài mà có chút kinh ngạc.
"Lý đại nhân, làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi à?" Đan Ngu có chút ngại ngùng cười.
Vừa dứt lời, Đan Ngu bị Lý Tứ kéo vào phòng, hành động này khiến hắn chưa kịp tỉnh hồn, đầu tông thẳng vào người Lý Tứ. Đầu vai bị nắm lấy, Lý Tứ đã vững vàng đỡ hắn.
"Cẩn thận." Lý Tứ buông Đan Ngu, đóng cửa phòng, lúc này mới quay đầu lại, nói: "Sao mặc mỏng thế này, đầu xuân trời lạnh đừng có cẩu thả."
Đan Ngu ừ một tiếng, nhìn thấy đèn vẫn còn sáng, trên bàn đặt từng chồng văn thư dày cộm.
"Muộn thế này vẫn bận công vụ à?"
Lý Tứ đi đến trước bàn, thu dọn chồng văn thư, nói: "Tiên sinh bệnh một thời gian lâu như vậy, Hộ bộ mất đi trụ cột, mấy việc này không thể để chất chồng, dù sao cũng phải có người làm."
"Cũng vất vả nhỉ."
Lý Tứ thu dọn xong trên bàn, châm thêm một ngọn nến, nói: "Chỉ là bận rộn một chút thôi, cũng không tính là vất vả. Lúc mới đến Hộ bộ tay chân vụng về, làm hỏng hết cả, bị tiên sinh đánh mấy lần. Hôm nay làm chút việc này, cũng quen tay rồi. Ta là môn sinh ngài ấy một tay dạy dỗ, nếu đến cả chút việc này cũng làm không xong, há chẳng phải làm mất thể diện của tiên sinh sao... Phải rồi, sao ngươi chưa về ngủ? Đến tìm ta có việc gì?"
Đan Ngu lại gần ngồi xuống, đặt vò Nữ Nhi Hồng ôm trong người lên bàn.
Sứ xanh làm vò, giấy đỏ đậy kín.
Lý Tứ nhìn vò rượu một lát, cười khổ nói: "Uống rượu à? Ta uống với ngươi, hay ngươi uống với ta?"
"Có khác biệt không?" Đan Ngu hỏi ngược lại.
Lý Tứ lắc đầu: "Không có gì khác biệt, ngươi với ta đều là người tổn thương, cớ gì phải hỏi nhiều, không nên hỏi nhiều đâu. Rượu này đến vừa đúng lúc."
"Không phải tiêu sầu, mà là giải sầu." Đan Ngu mở nút giấy đỏ. Tay của hắn không thon dài nhưng lại trắng nõn, phía trên mang theo chút da thịt mềm mại, nhìn vào chợt có xúc động muốn véo một cái.
Lý Tứ cầm chung rượu đưa cho Đan Ngu: "May là có ngươi, còn hơn uống một mình."
Cùng người đối rượu quên sầu nghìn thu.
Rượu vào ba lượt, hai người đều say.
"Lý đại nhân..." Đan Ngu mặt đỏ bừng, một tay chống cằm một tay cầm chung rượu, có chút váng đầu.
"Gọi ta là Thanh Tương."
Đan Ngu ngà say, mỉm cười: "Thanh Tương ca, ngươi say rồi. Ta... ta đi đây..."
Lý Tứ lắc đầu, nắm lấy tay Đan Ngu, cúi đầu lẩm bẩm: "Đan Ngu, ta có chút khó chịu, có chút mất mát, nhưng lại chẳng phải là không cam lòng. Những điều lần trước ngươi nói với ta, ta đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ do ta không chìm đắm vào sâu lắm, chỉ cần dứt khoát là sẽ buông được... Ta cứ tưởng sẽ rất buồn, nhưng hình như... cũng không buồn như vẫn tưởng."
Đan Ngu nhìn Lý Tứ, đột nhiên bật cười: "Ta đã nói mấy người học cao như các ngươi, suy nghĩ thấu đáo, nhất định sẽ thông suốt. Chẳng như ta, mới đầu ta còn buồn một thời gian rất lâu, sau đó mới hiểu ra, thật ra ta xem hắn như đại ca của mình, là người thân duy nhất, nên sùng bái hắn, dựa dẫm hắn..."
Lý Tứ trầm ngâm, cạn sạch chung rượu trong tay: "Có khi nào ta không như thế..."
Lời nói đến đây, bỗng dưng sáng tỏ.
Đan Ngu lảo đảo đứng dậy, nghiêng ngả bước đi: "Thanh Tương ca, ngày mai gặp... ngày mai..." Bụp một tiếng, đầu đụng vào trụ giường, không tiếng nào ngã xuống.
Lý Tứ nghiêng đầu nhìn hồi lâu, mới đứng dậy lôi người lên giường: "Đừng ngủ dưới đất... Lạnh..."
Rượu vốn làm say lòng người, nói chi ngày đẹp thế này. Có lẽ khoảnh khắc hơi thở đan xen kia, trong lòng hẫng mất một nhịp. Có lẽ trong lúc nâng đỡ nhau, tay đan ngón tay, gõ lên cánh cửa lòng, nhưng ta chẳng hề hay biết.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Giường bừa bãi, y phục lộn xộn và bốn mắt nhìn nhau ngỡ ngàng.
Lý Tứ phủi phủi góc áo bị đè nhăn: "Chào buổi sáng."
"Chào chào... buổi sáng." Đan Ngu lắp bắp suýt cắn phải lưỡi mình. Thật ra uống say rồi ngủ chung cũng chưa hẳn sẽ có chuyện gì, cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là hắn vốn cảm thấy không khí có chút không đúng lắm, hơn nữa khí sắc Lý Tứ vô cùng tốt, có thể nói là môi hồng răng trắng, thần thanh khí sảng, lúc này đây chỉ thiếu một mồi lửa mang tên 'sau khi việc đó xảy ra'.
Đan Ngu kinh hãi, rụt cổ định ngồi dậy, da đầu lại căng một cái, đau đến kêu lên một tiếng. Nhìn dưới đầu, mái tóc bị Lý Tứ đè dưới cánh tay. Hắn lặng lẽ nhìn Lý Tứ, trong mắt hiện lên mấy chữ 'xin ngài nhấc cánh tay cao quý lên'.
Vị Lý đại nhân thông minh tuấn tú kia giống như đêm qua uống say đến hỏng cả đầu óc, trưng ra một bộ mặt 'biểu cảm của ngươi là gì, ta không hiểu'.
Đan Ngu do dự một lát, nhỏ giọng bảo: "Thanh Tương ca, ừm... hôm qua... cái này... phải không nhỉ?"
Lý Tứ: ......
Đan Ngu túm lấy nhúm tóc vểnh lên, bó tay bất lực, cũng vì thế lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Lý Tứ chậm rãi ngồi dậy, tha cho mái tóc dưới người, nhẹ giọng nói: "Đan Ngu."
Thanh âm vừa tỉnh ngủ vô tình mang chút lười biếng, Đan Ngu nghe mà trong lòng run rẩy.
Đan Ngu mở to mắt nhìn Lý Tứ ngồi dậy, từng chút sáp lại gần. Đến lúc chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, mới thấy Lý Tứ mở miệng hỏi: "Trắng nõn như ngọc, mềm mại như mỡ, ăn vào trơn trợt, hương quẩn trong miệng... Ngươi nói xem, là cái gì?"
Mặt Đan Ngu đỏ bừng như hầm trên bếp mấy trăm lần. Lý Tứ nhìn một hồi lâu mới phụt cười ra tiếng, cuối cùng đã trả được mối thù ướt quần lần đó.
Lý Tứ vừa mặc y phục vừa quay đầu mỉm cười, nói: "Tất nhiên là tào phớ rồi. Ngủ lâu như thế không đói sao? Đi thôi, quán tào phớ bên góc đường rất ngon. Nếu đến kịp còn có thể gặp được gánh đậu hòa lan nữa."
Đan Ngu: ......
Ngoài cửa sổ, đầu cành chim khách hót vang, tựa như báo hiệu ngày xuân đang dần ấm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]