Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Gió lạnh gặp mưa thu, trời lờ mờ hửng sáng*.
*Bản gốc: Vi hàn trị thu vũ, mông lông thiên dục thự (微寒值秋雨, 朦胧天欲曙) trích trong bài thơ Ứng Thiên Trường của Phùng Duyên Tị《应天长》- 冯延巳
Khi mưa ngớt, trời đã cuối thu.
Tần Tranh đảm nhận chức thủ lĩnh Bắc môn thập tứ quân, trước đây lão Hầu gia cũng từng giữ chức thủ lĩnh Bắc môn quân, có không ít lão tướng đã là nguyên lão trong Bắc môn quân. Tần Tranh tiếp nhận, cũng không quá phức tạp, vô cùng thuận tay.
Gần đây Tần Tranh ngoại trừ ở nha ti Bắc môn quân, thì chỉ chạy đến Quốc công phủ. Mấy hôm nay tình hình của Sở Du đã tiến triển, chỉ là vẫn chậm chạp không tỉnh lại, ngự y cũng không còn cách nào, chỉ có thể dùng thuốc bồi dưỡng từ từ.
Hôm nay, Tần Tranh trở về từ nha ti, vừa bước vào cửa đã thấy gác cửa chạy ra đón, vội vàng nói với y: “Hầu gia, sáng nay Nhị gia nhà ta đã tỉnh lại rồi!”
Đầu Tần Tranh ong một tiếng, chưa kịp trả lời cả người đã tựa như gió mà mất hút vào hành lang.
Trong phòng.
Mùi thuốc thoang thoảng, có lẽ do địa long cháy nhanh, có chút oi bức.
Lúc Tần Tranh đẩy cửa bước vào, trong lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, người trong phòng không nhiều, chỉ có mấy lão ngự y.
Lặng thinh, lặng thinh như đã chết.
Vì thế bước chân đi càng rõ vẻ gấp gáp hơn, thậm chí Tần Tranh còn nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.
Vòng qua bức bình phong, liền nhìn thấy Sở Du nằm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1748001/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.