Tháng ba dương xuân, y từng hăng hái giục ngựa lên kinh. Tháng bảy lưu hỏa, y từng dạo bước thuyền hoa nâng ly cạn chén. Tháng chín thụ y, y theo cha từ biên quan trở về tuần sát, áo giáp ngân bào đứng giữa đám đông…
Cơ hội để Sở Du có thể nhìn thấy Tần Tranh cũng không nhiều, có điều cẩn thận đếm tới những lần đó, mỗi lần hắn đều nhớ tường tận. Tần Tranh giống như giọt mực rơi trên bức tranh, nhìn trông chẳng hòa hợp chút nào, nhưng lại luôn có thể chiếm toàn bộ ánh mắt đầu tiên của hắn.
Thế là cứ ngây thơ lại luống cuống yêu toàn bộ hào quang thuở thiếu thời của y, cố chấp không chịu học nét bút lưu danh trăm đời của Sở gia, mà viết theo nét chữ dù non nớt nhưng bất kham của y, cũng đã từng thổ lộ mấy trăm phong thư đè dưới gối, coi giữ mấy phần thẹn thùng chưa bao giờ dám gửi cho y.
“Nếu như không giấu chuyện dưới đáy lòng, cớ sao còn dùng phong thư lót gối?” Ca ca từng trêu ghẹo Sở Du như vậy.
Sở Du hôm nay nghĩ, những thứ hắn ái mộ y đã trôi đi hết thảy, có lẽ chẳng qua là mình dùng nét bút cẩn thận họa ra một bóng người giả tạo cùng lời quyết thề nhiều năm chẳng đổi của chính mình mà thôi.
Nếu không tại sao chỉ mới ngắn ngủi vài năm hắn đã mất hết hy vọng, quen với thất vọng, nếm trải tuyệt vọng.
Trong nháy mắt bắt đầu tự phủ định chính mình, tất cả yêu thương vùi lấp dưới đáy lòng đều sụp đổ, tất cả mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1747973/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.