Mây đen phủ kín trời, sao chiếu mệnh tối tăm. Đại môn Hầu phủ gỡ xuống trù hoa đỏ chói, nô bộc tới lui đều trắng một màu, ngay cả chuông bạc bắt mắt trong vườn cũng mất đi tiếng vang trong trẻo năm xưa. Tất cả sinh lực tựa như héo tàn cùng Sở Du. Tại đông sương*. *Đông sương: trong kiến trúc cổ Trung Quốc, nhà thường có hai gian nhỏ ở hai đầu nhà, gọi là “sương (phòng)”. Đông sương là gian phía Đông. Kể ra mà dịch theo kiểu thuần Việt thì tôi nghĩ nó gọi là “nhà cánh”, nhể?:v -Raph- “Chân Nhi hôm nay lại nháo muốn tìm ngươi.” Tần Tranh dùng khăn trong tay cẩn thận lau sạch từng ngón tay Sở Du, sau đó cẩn thận nắm trong lòng bàn tay mình, nói khẽ: “Ta không để con bé tới, e nó sợ hãi…” Mặt Sở Du tái nhợt không chút máu, hai ngày nay vẫn luôn dựa vào dược liệu quý để cầm cự, dù như vậy thì mạch tượng hắn vẫn hư nhược tựa như sinh mệnh đang dần dần biến mất, chuẩn bị chảy hết tới hạt cát cuối cùng. Tần Tranh nhắm mắt, đưa bàn tay lạnh giá của Sở Du áp lên mặt mình, nhỏ giọng nói: “Thanh Từ, Sở gia từng sai người tới đây, ta cản lại rồi… Xin lỗi Thanh Từ… Xin lỗi…” Nếu như để cho người Sở gia biết hai ngày nay đã phát sinh chuyện gì, ắt hẳn sẽ không từ bỏ ý định. Tần Tranh không sợ nhận sự chỉ trích từ Sở gia, nhưng y lại sợ Sở gia sẽ mang Sở Du đi, nếu thật sự như vậy, y sẽ chẳng còn cách nào nữa. “Xin lỗi Thanh Từ…” Giọng Tần Tranh run run, xen lẫn với thống khổ nghẹn ngào: “Ta đã mất đứa bé kia… Ta không thể… Không thể lại mất ngươi nữa.” Hai mắt Sở Du nhắm chặt, để lại cho Tần Tranh sự trầm mặc lạnh lùng nhất, chỉ là phần trầm mặc này lại mất đi sự sắc lạnh trước kia, yếu ớt tới đáng sợ. Trong mắt Tần Tranh là tia máu đỏ vằn vện, đáy mắt là vết tích xanh thẳm, hai bên tóc mai sợi đen lẫn sợi bạc, bất quá mới chỉ hai ngày ngắn ngủi, nỗi đau mất con khiến y dường như già đi mấy chục tuổi, lời nói ngày đó của Sở Du tựa như dao khoét vào tim, từng tiếng rõ ràng bên tai. Nếu đáy mắt không chứa ly hận, nhân gian liệu mấy ai bạc đầu*. *Đây là hai câu thơ của bài “Giá cô thiên – Đại nhân phú kỳ 2” (鷓鴣天-代人賦其二). Loading... 晚日寒鴉一片愁,/ Vãn nhật hàn nha nhất phiến sầu, 柳塘新綠卻溫柔。/ Liễu đường tân lục khước ôn nhu. 若教眼底無離恨,/ Nhược giáo nhãn để vô ly hận, 不信人間有白頭。/ Bất tín nhân gian hữu bạch đầu. 腸已斷,/ Tràng dĩ đoạn, 淚難收,/ Lệ nan thu, 相思重上小紅樓。/ Tương tư trọng thượng tiểu hồng lâu. 情知已被山遮斷,/ Tình tri dĩ bị sơn già đoạn, 頻倚欄杆不自由。/ Tần ỷ lan can bất tự do. ——————Dịch thơ bởi Raph: Chiều lạnh quạ kêu một tiếng sầu, Liễu xanh mềm rủ bóng ao sâu, Nếu đáy mắt không chứa ly hận, Nhân gian liệu mấy ai bạc đầu. Ruột đã đứt, Lệ khó thâu, Tương tư nặng quá tiểu hồng lâu. Dẫu biết tình núi già quyết đoạn, Tựa lan can vấn tự do đâu. … Hoa lê nở rộ trắng cây. Kéo cắt đi ba phân ở phần gốc để cắm vào trong bình gốm cao cổ tráng men xanh, tuy nhìn thì đẹp thế nhưng lại có sự bất hài hòa khó tả, Mạnh Hàn Y kiên nhẫn cắm được hai cành, cuối cùng cũng phải vứt cây kéo trong tay xuống. Hoa lê màu trắng cánh mỏng vốn không phải loài hoa phú quý, dù có cẩn thận chỉnh sửa để đặt trong đồ gốm sứ đắt đỏ hoa lệ đến thế nào, rốt cục cũng chỉ là một trò cười chẳng đáng nhắc tới. Đặt bên trong bình ngọc, hơn phân nửa vẫn là lan ưu nhã, mai kiêu sa, mẫu đơn lộng lẫy, thược dược diễm lệ. Mạnh Hàn Y kinh ngạc chằm chằm bình gốm tráng men xanh trước mặt, bỗng nhiên phất tay đẩy nó xuống vỡ nát… Nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất, hận ý nơi đáy lòng kia bỗng đâm rễ nảy mầm, mọc cành tỏa lá, tựa như bùng phát chỉ trong nháy mắt. Mạnh Hàn Y giật giật khóe miệng, còn chưa kịp nhếch, khóe mắt liền hiện lên một chiếc bóng.
Tần Tranh đứng ở trước cửa nhìn hắn. Mạnh Hàn Y trong lòng trầm xuống, máu quanh thân bỗng lạnh đi ba phần, hắn có chút bối rối đứng dậy, mảnh sứ vỡ bên chân bị đá văng phát ra một tiếng vang chói tai. “Bách Loan…” Mạnh Hàn Y mở miệng muốn giải thích mảnh sứ vỡ đầy đất chẳng qua chỉ là lỡ tay, thế nhưng đối diện với ánh mắt của Tần Tranh trong khoảnh khắc ấy, thân thể giống như bị rút khô không còn chút sức lực, dưới chân như mọc rễ, rốt cuộc bất động chẳng bước nổi nửa bước. Tần Tranh vượt qua cánh cửa, từng bước một đi đến trước mặt Mạnh Hàn Y. Đây là người y tâm tâm niệm niệm chưa từng quên, người từng cùng y đi qua ngây thơ, vượt qua nông nổi, y cho là mình hiểu tất thảy con người Mạnh Hàn Y, từ nốt ruồi đầu vai, từ vết sẹo bên hông, còn cả thói quen mỗi lần muốn che giấu điều gì đều bất giác siết chặt ngón tay nữa. Tần Tranh lần đầu cảm thấy mình có lẽ không hề hiểu Mạnh Hàn Y như vẫn tưởng, dù cho hai người giờ đây chỉ cách nhau hai bước, lại lạ lẫm đến mức không biết phải mở miệng thế nào. Trầm mặc lần này kéo dài rất lâu, Mạnh Hàn Y tay chân lạnh ngắt lúc này mới chậm rãi cúi người quỳ xuống, trán suýt nữa thì đè lên mấy mảnh vỡ, đáy mắt tuyệt vọng sâu không thấy đáy, hắn nhỏ giọng nói: “Công tử.” Trong tầm mắt Tần Tranh, đầu vai Mạnh Hàn Y rất gầy gò, mang theo run rẩy không dễ dàng phát hiện. Mạnh Hàn Y đã rất nhiều năm rồi chưa từng gọi y là công tử. “Hàn Y, Giang Nam cũng nên là lúc thời tiết ấm lại rồi, Tô Châu cũng tốt Dương Châu cũng được, đặt mua một tòa nhà, rảnh thì làm vườn làm cỏ…” Tần Tranh mở miệng, trong thanh âm lộ ra sự mỏi mệt tột cùng. Mạnh Hàn Y bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tần Tranh, hồi lâu mới nói: “Công tử, ngươi đuổi ta đi?” Tần Tranh không trả lời hắn, lúc Sở Du sinh con y không kịp nghĩ nhiều như vậy, nửa đêm y chìm trong đau đớn mà an táng đứa con chết yểu, dù cho có chậm hiểu đến thế nào đi nữa, cũng sẽ nhận ra phía sau lưng tên “ngự y” chạy trốn vội kia cùng mấy hạ nhân lạ mắt đầy phòng rốt cục ẩn giấu điều gì… “Vì hắn?” Mạnh Hàn Y cuộn lên đầu ngón tay, gắt gao nắm trong lòng bàn tay. Tần Tranh chỉ trả lời: “Ta phụ Thanh Từ rất nhiều.” Mạnh Hàn Y cười ra tiếng, cùng với tiếng cười là nước mắt từng giọt nện trên nền đất: “Vậy ta thì sao?” Tần Tranh im lặng. Mạnh Hàn Y rũ mắt, buồn bã: “Ta không bì được hắn.” Từ lúc Sở Du lần đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn, là hắn đã biết, hắn so không được Sở Du. Chỉ là lúc trước kiêu ngạo không chịu nhận mệnh mà thôi, luận gia thế luận dung mạo luận tài hoa, Sở Du phần nào cũng mạnh hơn hắn. Duy chỉ có một điều, Sở Du không, chính là chút yêu thương lưu luyến kia của Tần Tranh. Bây giờ thì tốt rồi, thứ gì cũng chẳng còn. “Hàn Y, Thanh Từ là vợ của Tần Tranh ta, là chủ mẫu của Hầu phủ. Trước giờ ta đều hiểu lầm hắn quá nhiều, dùng cả quãng đời còn lại cũng không đủ bù đắp cho hắn, từ rày về sau, ta dung không được người ngoài làm tổn thương hắn dù chỉ một sợi tóc.” Hàm ý trong lời nói của Tần Tranh đã hết sức rõ ràng, chính là đoạn tuyệt với Mạnh Hàn Y, cũng kèm theo mấy phần cảnh cáo. Mạnh Hàn Y chậm rãi đứng dậy, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Tranh, tựa hồ như muốn in sâu khuôn mặt y khắc vào trí nhớ, hồi lâu, mới nói khẽ: “Năm đó ngươi từng nói với ta, đời này chỉ có ba nguyện vọng muốn ta làm chứng cho ngươi. Một nguyện gia tộc quang vinh, vì tổ. Hai nguyện không phụ tương tư, vì ta. Ba nguyện kim qua thiết mã, vì nước. Hiện tại Hầu phủ nhiều năm qua dù mưa gió nhưng vẫn hiên ngang, ngươi không phụ tổ. Ngươi nguyện mang ta về từ Giang Nam, thành toàn cho ta một phần tưởng niệm, cũng không phụ ta. Chỉ là ngươi bây giờ muốn ta đi, sợ là từ biệt không hẹn ngày gặp lại, sẽ không có duyên nhìn ngươi cầm binh khiển tướng, đời này ta thật tiếc nuối.” Nghe lại lời nói năm đó, thần sắc Tần Tranh nháy mắt hoảng hốt. “Cuộc đi săn mùa xuân đã tới, chỉ mong có thể tận mắt thấy quân* giục ngựa giương cung, tranh giành thử một lần. Cũng coi như cho ngươi và ta của những năm tháng xưa vẽ nên một nét sau cùng.” Mạnh Hàn Y mở lòng bàn tay, dây đàn trong suốt như tơ. Dây đàn thứ ba, thế nhưng lại là lời vĩnh biệt. Tiết trời mới đương xuân, Tần Tranh duỗi tay, giữ lại một sợi tơ tình bao năm cuối cùng trong lòng bàn tay. Lòng tự rõ, từ đó quân* về hoàng thổ ta về cát bụi. *Cách người phụ nữ gọi lang quân của mình thời cổ đại. Hết chương 30
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]