Mây đen phủ kín trời, sao chiếu mệnh tối tăm.
Đại môn Hầu phủ gỡ xuống trù hoa đỏ chói, nô bộc tới lui đều trắng một màu, ngay cả chuông bạc bắt mắt trong vườn cũng mất đi tiếng vang trong trẻo năm xưa. Tất cả sinh lực tựa như héo tàn cùng Sở Du.
Tại đông sương*.
*Đông sương: trong kiến trúc cổ Trung Quốc, nhà thường có hai gian nhỏ ở hai đầu nhà, gọi là “sương (phòng)”. Đông sương là gian phía Đông. Kể ra mà dịch theo kiểu thuần Việt thì tôi nghĩ nó gọi là “nhà cánh”, nhể?:v -Raph-
“Chân Nhi hôm nay lại nháo muốn tìm ngươi.” Tần Tranh dùng khăn trong tay cẩn thận lau sạch từng ngón tay Sở Du, sau đó cẩn thận nắm trong lòng bàn tay mình, nói khẽ: “Ta không để con bé tới, e nó sợ hãi…”
Mặt Sở Du tái nhợt không chút máu, hai ngày nay vẫn luôn dựa vào dược liệu quý để cầm cự, dù như vậy thì mạch tượng hắn vẫn hư nhược tựa như sinh mệnh đang dần dần biến mất, chuẩn bị chảy hết tới hạt cát cuối cùng.
Tần Tranh nhắm mắt, đưa bàn tay lạnh giá của Sở Du áp lên mặt mình, nhỏ giọng nói: “Thanh Từ, Sở gia từng sai người tới đây, ta cản lại rồi… Xin lỗi Thanh Từ… Xin lỗi…”
Nếu như để cho người Sở gia biết hai ngày nay đã phát sinh chuyện gì, ắt hẳn sẽ không từ bỏ ý định. Tần Tranh không sợ nhận sự chỉ trích từ Sở gia, nhưng y lại sợ Sở gia sẽ mang Sở Du đi, nếu thật sự như vậy, y sẽ chẳng còn cách nào nữa.
“Xin lỗi Thanh Từ…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1747972/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.