uan mão phỉ thúy rơi một bên, tóc xanh như suối tản đầy giường, mồ hôi lấm tấm dọc theo từng sợi tóc mai, chỉ mới một lát mà đã trở nên ướt đẫm.
Ngực Sở Du kịch liệt lên xuống, mỗi lần thở dốc đều là đau đớn kéo dài khó nhịn, tựa như mỗi một tấc trong bụng đều đang bị một con dao cùn xoáy đảo, tựa như mỗi một cục xương bên hông đều đang bị đập nát, khiến cho người ta ngay cả gào thét cũng không thể, đành phải như chú cá mắc cạn, liều mạng há miệng giãy giụa đến sức cùng lực kiệt.
Lòng bàn tay Tần Tranh lạnh buốt, mồ hôi khiến cho quần áo dính dấp ướt đẫm, dần dần trở nên càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức hắn cũng khó mà phân biệt được rốt cục là do lưng hắn rét run hay là đáy lòng nguội lạnh.
Sắc mặt Sở Du càng tái nhợt, lông mày nhăn lại khắc lên một đường vân thật sâu, hắn vùi trán mình vào gối, cắn một góc mền gấm nuốt xuống tiếng kêu đau, phát ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Chẳng qua chỉ mới bằng thời gian uống cạn chung trà, lại tựa như lâu đến mức khiến người ta chẳng thể phân rõ ngày đêm.
Rốt cục cửa cũng được đẩy ra, ngự y từ bên ngoài bước vào, đi theo sau là ba đại phu trẻ tuổi, kế tiếp là nha hoàn bưng bồn, từng người nối đuôi nhau mà vào, bước chân nhẹ mà gấp.
Tần Tranh kéo tay ngự y, giọng gấp gáp nói: “Mau mau nhìn xem Thanh Từ ra sao!”
Ngự y này khẽ run một cái, vội vàng cúi đầu, nói: “Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-tan-mo-so/1747969/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.