Phép khích tướng, là một chiêu lần nào dùng Ngôn Trăn cũng trúng chiêu.
Cô nhìn ván bài, không cam lòng lại do dự. Không cam lòng chính là mình lại lùi bước trong cuộc giằng co với Trần Hoài Tự, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt. Mà do dự, là bởi vì cô thật sự cảm thấy Trần Hoài Tự sẽ thắng, cô nhất định sẽ thua cuộc.
Làm sao có thể? Từ khi nào cô lại tín nhiệm Trần Hoài Tự như vậy?
Ngôn Trăn cảm thấy hoang đường vì suy nghĩ bất thình lình này của mình, nhưng nghĩ lại, có lẽ mình cũng giống như những người khác, bị giọng điệu tự tin của Trần Hoài Tự hù dọa đến mức xoay quanh, từ đó khí thế yếu đi một đoạn.
Có lẽ, anh cũng chỉ là ra vẻ mà thôi, cố gắng giữ lấy mặt mũi?
Cô cắn răng: "Đánh cuộc thì đánh cuộc, nhưng nói trước đi, anh không thể..."
"Không có gì là không thể." Trần Hoài Tự ngắt lời cô: "Tôi không nói điều kiện.”
Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, người vây xem chỉ coi bọn họ thân mật thủ thỉ, săn sóc lui ra một chút, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.
"Muốn chơi thì chơi triệt để một chút." Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Nếu em sợ, đừng cược.”
Ánh mắt anh nhìn qua quá xâm lược, Ngôn Trăn luôn cảm thấy ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình hoàn toàn.
Ngôn Trăn không thể thua khí thế, vẫn cứng miệng: "Anh không sợ anh thua, sau đó bị tôi nhục nhã tra tấn?”
Anh chậm rãi nói: "Không sợ, dù sao tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-sa-h/3969631/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.