"Nhàm chán!" Đạo tặc nọ hất bàn tay to của Nhạc Dương trên vai mình xuống rồi lập tức đứng lên quay đầu bước đi. 
"Thế nào lại nhàm chán chứ? Tình yêu nam nữ, lưỡng tình tương duyệt, lãng mạn triền miên, đây chính là chuyện có ý nghĩa cực kỳ nhất trên thế gian a!" Nhạc Dương nhanh chân theo sau cùng sóng vai cùng đạo tặc nọ cao giọng cười nói: "Huynh đệ, nếu như ngươi không có kinh nghiêm không biết làm thế nào ta bằng lòng dạy ngươi a! Mặc dù kinh nghiệm của ta cũng không coi là nhiều, nhưng chúng ta có thể cùng nhau từ từ nghiên cứu.... Ấy, ấy, chuyện gì cũng từ từ, đừng động chủy thủ!" 
Đạo tặc nọ nghe Nhạc Dương nói trong mắt ngập tràn hỏa khí dừng lại cước bộ. Tay nhẹ nâng lên, một thanh chủy thủ thanh hàn longa lánh thoáng hiện. 
Nhạc Dương vừa nhìn chủy thủ gác ở trên cổ, lập tức biết điều giơ cao hai tay, ý đầu hàng. 
"Biến, ta với ngươi không phải là cùng loại người!" Đạo tặc nọ cố nén kích động không giết chết tiểu tử này, lạnh lùng nói một câu. 
"Không thể nào? Ngươi không thích nữ nhân?" Nhạc Dương đồng học bày ra nét mặt vô cùng khoa trương: "Ngươi sẽ không phải là cái gì ‘thụ nam’ trong truyền thuyết đó chứ?" 
"Cái gì là thụ nam?" Đạo tặc nọ nghe không rõ. 
"Trên thế giới này, phân ra ‘công’ cùng ‘thụ’ hai loại, công chính là chịu trách nhiệm cày cấy chịu trách nhiệm gieo mầm, làm đều là việc cực việc khổ, thụ thì bất đồng. Thụ chính là chịu trách nhiệm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-van-tue/2339675/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.