Cứ như vậy, Vu Nhai tiến vào tu luyện lực lượng tinh không. Đó là lực lượng, mà trên đại lục ThầnHuyền, thậm chí sợ rằng ngay cả Chân Thần cũng chưa từng nghe nói qua.
Vết thương trên thân thể hắn cũng khôi phục lại thật nhanh. Dưới huyềnkhí huy động, từng mảnh xương gãy rất nhanh được nối liền. Cùng lúc đó,lĩnh vực thời gian vốn chắc hẳn đạt đến cực hạn cũng bởi vì hắn khôiphục lại kéo dài, khiến hắn có nhiều thời gian tu luyện hơn. Tất cả đềugiống như đang tiến về phía hy vọng mới.
Ầm...
Lại không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong cơ thể Vu Nhai lạitruyền tới những tiếng ầm ầm. Huyền khí của hắn lại phát sinh biến hóa.Thật sự bị ảnh hưởng bởi lực lượng tinh không, cảm giác vĩnh viễn khôngphai nhòa. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhập môn mà thôi.
- Cực hạn sao?
Vu Nhai chậm rãi đứng lên, cảm nhận toàn thân dâng trào huyền khí, thì thào tự nói:
- Tuy rằng cường đại hơn không ít, nhưng muốn dùng lực lượng này đối phó với Thần Hoàng, vẫn không có khả năng. Lực lượng tinh thần của ta tuyrằng khôi phục không ít, nhưng dùng để thời gian ngừng lại kéo dài thêmnữa, sợ rằng lát nữa tinh thần sẽ mệt mỏi, vậy còn đánh cái gì nữa. Taphải làm sao bây giờ?
Đúng vậy, mặc dù có đan dược tinh thần chống đỡ, tinh thần Vu Nhai vậndụng thời gian Thần Vương chi đạo lâu, cũng sắp cạn sạch. Cũng khôngphải nói đã cạn hết. Hắn vẫn có thể chống đỡ. Nhưng giống như lời hắnnói, nếu tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ không có tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620827/chuong-1902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.