Vu Nhai chỉ có thể tiếp nhận số phận bị Thần Hoàng hoàn toàn áp chế, trốn cũng không có cách nào trốn.
- Tiểu Hắc, ngươi có dám chiến đấu không?
Vu Nhai biết, trong chớp mắt khi bọn họ bị chấn động văng ra khỏi khônggian truyền tống, nhất định sẽ phải nghênh chiến. Hắn cảm nhận vị trícủa Tiểu Hắc một chút, sau đó nặng nề hét lên một tiếng.
Vừa rồi bọn họ đều tùy ý truyền tống rời đi, là theo phương hướng truyền tống trận đã thiết lập ban đầu mà rời đi. Bọn họ ở trong những truyềntống trận khác nhau, tất nhiên không cùng phương hướng. Nhưng bây giờbọn họ phải tập hợp lại trước.
- Chít, chiến!
Tiểu Hắc chít lên một tiếng. Là ma thú nghịch thiên nó có gì không dám.Cũng không cần thương thảo, Tiểu Hắc trực tiếp lóe lên, phóng về phía Vu Nhai. Vu Nhai cũng vậy. Thật ra bọn họ đều tập trung về một chỗ. Bọn họ phải tập trung lại trước khi Thần Hoàng xuất hiện. Đồng thời, bọn họcũng rất ăn ý. cách xa Huyền Binh Đế Đô hơn. Bọn họ còn muốn tìm cơ hộitrốn.
Thật ra cũng không phải Vu Nhai chưa từng nghĩ tới chuyện tách nhau rachạy trốn. Như vậy cơ hội sẽ lớn hơn nữa. Nhưng khi nghĩ tới lực lượngvà tốc độ của Thần Hoàng, sợ rằng khi tách ra bọn họ đều trốn khôngthoát. Lại nói, nếu như tách ra, Thần Hoàng kia không đến truy sát mình, mà truy sát đám người Tiểu Hắc, vậy hắn phải làm sao? Chẳng lẽ bản thân mình chạy thoát, nhìn bọn họ thành mồi nhử thay mình, bị Thần Hoànggiết chết sao?
Vậy còn không bằng tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620811/chuong-1886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.