Có thể hắn cũng mệt mỏi, có thể hắn căn bản lười đi ra, chính là muốn Huyền Thiên Chân Thần tức chết. Độc Cô gia cũng không đáp lời, cũng lười đáp lời. Bây giờ bọn họ không có khả năng lại dùng Lạc Thiên Thần Kiếm chỉ với chút lực lượng còn lại. Trừ khi bọn họ không muốn sống nữa.
- Huyền Thiên Chân Thần, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Thần Vũ Thần Hoàng nhìn thấy không có người nào để ý tới Huyền Thiên Chân Thần, vội vàng hạ xuống trước người hắn hỏi.
- Các ngươi bị thương có nặng không?
Huyền Thiên Chân Thần hỏi.
- Không nặng, còn có thể phát huy chí ít bảy thành lực lượng trong thời kỳ toàn thịnh.
Thần Vũ Thần Hoàng cúi đầu trả lời. Trên mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi. Không có cách nào, Lạc Thiên Nhất Kiếm cho hắn trùng kích thật sự quá lớn.
- Rất tốt, giết... Thôi đi. Kìm chế người của Độc Cô gia và dân Cổ Duệ. Vu Nhai giao cho ta. Ta muốn tự tay giết hắn. Ta muốn tự tay lấy Lục Thiên Thần Ấn của hắn ra.
Huyền Thiên Chân Thần vốn tức giận muốn giết người, nhưng nếu như giết người của Độc Cô gia, đến lúc đó Nơi khởi nguồn Nguyên Giới sụp đổ, dân Cổ Duệ lại khó có thể ứng phó. Hắn vẫn phải cố chịu đựng, quyết định tạm thời kìm chế bọn họ là được. Nói thật, đặc biệt ủy khuất. Nhưng không có cách nào. Phải là ba phương mới ngăn được!
- Biết rồi.
Thần Vũ Thần Hoàng gật đầu, sau đó cùng Thiên Bằng Hoàng và Quan Hoành Phách lao về phía đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620787/chuong-1862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.