Chương trước
Chương sau
Xem ra trong thời gian hắn cảm ngộ các Huyền Binh chi tâm khác, đã có Thần Tướng chịu không nổi thử thách của tâm trận.
Nhưng hắn không để ý tới. Trước khi rời đi thảo nguyên, hắn quyết định lại cảm ngộ địa thế của nơi này. Kết quả tất nhiên vẫn vậy, bình thường không có gì lạ.
- A, a...
Sau hai phút, đội ngũ cuối cùng đã rời khỏi thảo nguyên. Không ít người đều đang thở dốc. Thậm chí có người co quắp ngồi dưới đất. Trong lòng mỗi người đều cảm thấy sợ hãi. Lữ Nham và Lý Thân Phách lại nhắm hai mắt, đang tiêu hóa cảm ngộ vừa nhận được.
Vu Nhai có thể cảm giác được, bọn họ cũng không lĩnh ngộ Huyền Binh chi tâm của bọn họ. Thứ này quá khó khăn. Thưng thật ra đạo của bọn họ đã tiến bộ không ít. Cũng giống như các Huyền Binh thánh đạo khác của mình, đạt tới thánh đạo đỉnh phong. Có thể thêm vài lần nữa, bọn họ có lẽ sẽ tiến vào thần đạo. Đúng vậy, thực lực của bọn họ hiện tại cũng chỉ là Thánh Binh Sư cao đoạn mà thôi.
- Mọi người tạm thời ở lại chỗ này nghỉ ngơi một lát, thích ứng một chút. Sa mạc phía trước sẽ càng nguy hiểm hơn. Hiện tại tạm thời không nên rời khỏi thảo nguyên quá năm mươi thước.
Trưởng công chúa lại lên tiếng, nhưng thật ra lại hướng đạo rất tốt. Nàng đang hướng dẫn mọi người làm quen với nơi thần bí, xem có người nào có thể phá giải được nơi thần bí này hay không. Đương nhiên, hiện nay nhìn mọi người như vậy, nàng cũng không ôm hi vọng gì. Còn chuyện mưu đoạt Thần Chi Nguyên Giới của Vu Nhai tương đối không thực tế. Sau khi được nàng nhắc nhở như thế, mọi người mới theo bản năng nhìn về phía sa mạc phía trước. Thảo nguyên cây cỏ dần dần trở nên thưa thớt. Tới khi cách thảo nguyên khoảng năm mươi thước, đã hoàn toàn không có một ngọn cỏ. Sau đó là những đồi núi. Đồng thời nhiệt độ cũng đang tăng lên.
Ừ, chính là hình dạng sa mạc bình thường!
- Lại là cảm giác quen thuộc?
Vu Nhai nhìn sa mạc trước mắt. Không biết vì sao hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc. Chỉ có điều hắn tạm thời nhìn vẫn giống như ở trong lãnh địa thảo nguyên, vẫn nhìn không ra quen thuộc ở chỗ nào. Trong lúc hắn muốn miệt mài đi tới, lại có người đưa ra câu hỏi. Chỉ nghe người đó hỏi:
- Trưởng công chúa, sa mạc này lại có điểm gì kỳ quái ? Ai, thảo nguyên vừa rồi quá kinh khủng.
Đây là một người mới từ trong tiểu thế giới Binh Linh của người nào đó đi tới. Vừa rồi, nếu như không phải được thu vào nhanh, hắn đã biến thành phế nhân.
- Nhìn từ phương diện địa hình, rất giống với sa mạc bình thường của đại lục Thần Huyền. Nhưng bên trong cũng sẽ tràn ngập huyễn cảnh. Có thể đi tới một chút sẽ không thấy. Thời điểm đế quốc thăm dò sa mạc này đã tổn thất không biết bao nhiêu người. Những người mất tích, đến nay không có người nào sống sót. Cho dù may mắn tìm được, cũng chỉ còn lại có một đống hài cốt.
Trưởng công chúa hít một hơi thật sâu nói.
Cho dù là nàng, cho dù nàng đã nhiều lần tiến vào đây, đối với nơi thần bí vẫn vô cùng sợ hãi. Lại nghe nàng giải thích:
- Bất kể là thảo nguyên hay sa mạc trước mắt, chúng ta vẫn có thể thuận lợi đi qua. Dù sao ở đây cũng cách doanh địa không xa. Càng đi sâu vào bên trong, sẽ có càng nhiều địa vực tương tự nhưng lại đáng sợ hơn. Giống như những ghi chú trên địa đồ, rất nhiều nơi chúng ta vẫn không có cách nào đi vào được. Bảo các vị tới chính là cần các vị đối mặt, tiến hành điều tra rất nhiều tuyệt địa ở sâu phía trong. Hiện tại có thể nói cho các ngươi thích ứng trước mà thôi... Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó cẩn thận một chút là được. Theo tình huống bình thường, những nơi trên địa đồ có thể đánh dấu hoàn mỹ ra được, với thực lực chúng ta đều có thể đi qua.
Mọi người gật đầu, lại mở địa đồ, phát hiện phía sau vẫn có mấy nơi được vẽ rõ ràng.
Huyễn cảnh...
Vu Nhai khẽ nhíu mày, chợt vừa nhìn về phía sa mạc. Loại cảm giác quen thuộc này càng thêm mãnh liệt. Sau đó, hắn đi từng bước một qua. Không có người nào ngăn cản hắn. Nhưng trong số nhân vật trọng yếu của hoàng tộc Huyền Binh đã có người đứng lên, nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ cần Vu Nhai có hành động khác thường, sẽ trực tiếp ngăn cản hắn. Nếu như hắn dám cứng rắn ra tay, vậy đánh chết hắn, hoặc bao vây hắn.
Đương nhiên, hiện tại bọn họ không hy vọng Vu Nhai động thủ, cũng tin tưởng hiện tại Vu Nhai sẽ không động thủ. Vu Nhai chắc hẳn chỉ còn hiểu rõ hơn về thế giới này. Nơi này có hướng đạo tốt nhất. Hắn chỉ có một mình, muốn tiếp tục đi sâu vào trong thực sự rất khó.
Vu Nhai chắc hẳn cũng đoán được xung quanh gần như đều bị đế quốc Huyền Binh nắm trong tay. Hắn khẳng định sẽ hi vọng tiếp tục đi tới, tiến vào nơi sâu hơn lại càng nguy hiểm hơn mới động thủ...
Đúng vậy, Vu Nhai quả thực cũng nghĩ như vậy. Hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để rời đi. tuyệt địa xung quanh còn chưa đủ nguy hiểm. Đế quốc Huyền Binh có thể dễ dàng nắm trong tay. Nếu như bây giờ hắn rời khỏi đội ngũ, sợ rằng không được thu được kết quả tốt.
Vào sâu hơn nơi có tuyệt địa nguy hiểm hơn, nơi không bị đế quốc Huyền Binh nắm trong tay mới là thời cơ tốt nhất của hắn.
Cũng chính bởi vì lĩnh hội được suy nghĩ này của Vu Nhai, Huyền Binh Đại Đế mới không vội động thủ, mới dám lập ra kế hoạch lấy Vu Nhai đi đối phó với Độc Cô Chiến Huyền. Mặc dù Vu Nhai biết Huyền Binh Đại Đế lĩnh hội được suy nghĩ của hắn, cũng không có cách nào lập tức rời khỏi đội ngũ. Điều này có lẽ có thể nói là một sự ăn ý trong tính toán. Căn nguyên của sự ăn ý này chính là... Đến lúc đó lại tập hợp thực lực.
Hiện tại nếu như tập hợp lại, sợ rằng sẽ là kết quả lưỡng bại câu thương. Bất kỳ ai cũng không muốn động thủ sau.
- Nơi này là, nơi này là... không ngờ sa mạc này là... Phù văn trận. Phù văn trận trong Huyền Binh Điển và Đoạn Thiên Nguyên Giới.
Thời điểm cao thủ đế quốc Huyền Binh theo dõi hắn, Vu Nhai chợt ngừng lại ở ngay chỗ sát với sa mạc. Sau đó toàn thân hắn trở nên run rẩy, khiếp sợ nhìn sa mạc trước mắt. Hắn rốt cuộc đã biết tại sao mình lại có cảm giác rất quen thuộc. Hóa ra...
Không ngờ sa mạc phía trước là do phù văn trận diễn biến ra huyễn cảnh phù văn. Mỗi cục đá đều là vật dẫn của một phù văn. Toàn bộ sa mạc chính là một phù văn trận cực lớn. Hơn nữa, điều để cho Vu Nhải cảm thấy khiếp sợ hơn chính là phù văn gần như không hiện ra. Ngươi không nhìn thấy phù văn bên trong. Giống như đế quốc Huyền Binh, đến bây giờ cũng không biết đây là một huyễn cảnh phù văn.
Cũng chỉ có Vu Nhai loại cao thủ nắm giữ tròn 76 góc phù văn Huyền Binh Điển mới có thể nhìn ra được. Nhưng muốn hắn hoàn toàn giải được sa mạc này vẫn chỉ là giấc mộng. Bởi vì hắn thực lực phù văn còn chưa đạt được tới cảnh giới giải được sa mạc thậm chí là lợi dụng sa mạc.
Không. Hắn có lẽ có thể dẫn động phù văn của sa mạc này, nhưng dưới tình huống không cẩn thận quan sát, hắn vẫn không dám bảo đảm.
- Vu tiểu tử, đã phân tích rõ ràng về dân thổ cư cấp Thần Tướng kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.