Vu Nhai cất huyền binh bảnmệnh đi, không để các binh linh và Thủy Tinh gặp mặt. Trời đã khuya, lát nữa sẽ sáng, là lúc nghỉ ngơi. Vu Nhai đang định nêu ý kiến nghỉ ngơithì bỗng cười tủm tỉm, làm Thủy Tinh mừng giùm hắn đột nhiên rợn gai ốc.
Thủy Tinh ôm người, hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Vu Nhai cười gian, đôi mắt háo sắc nói:
- Nàng có nghe lời Tiểu Dạ dã nói đúng không? Nàng ấy từ bỏ cơ hội giúpta làm cái kia, kêu ta đến tìm nàng tức là biết chắc nàng sẽ giúp ta.Xem . . .
Hiện giờ xung quanh không có Đan Đạo Hùng theo đuôi, Vu Nhai không kiêng dè gì với thê tử của mình.
Không khí tốt đẹp bị Vu Nhai phá tan tành.
- Giúp . . . Giúp gì?
Tất nhiên Thủy Tinh có nghe lời Vu Tiểu Dạ nói, khi thấy nàng rất bựcmình, tiểu tử thối này làm cách nào khiến đám nữ nhân chết sống đi theohắn, chết tiệt. Bản thân Thủy Tinh thì mặt đỏ, tim đập nhanh, lúc trướcnàng có học tập chuyện nam nữ nên hiểu ý Vu Tiểu Dạ nói. Thứ cứng, ThủyTinh liếc quần Vu Nhai.
Vu Nhai bá đạo ôm eo nhỏ, nói:
- Giúp cái gì? Hì hì, không lẽ nàng muốn nghe ta nói rõ nên giúp thế nào thì nàng mới chịu giúp ta sao?
Hai người dán sát nhau, thứ cứng rắn dán sát bụng Thủy Tinh làm mặt nàng đỏ gay, vùng vẫy nhưng vô ích. Người Thủy Tinh mềm nhũn.
Vu Nhai hỏi:
- Thật sự muốn ta nói ra sao?
Thủy Tinh hoảng hốt nói:
- Không, đừng!
Thủy Tinh không chịu để Vu Nhai nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620416/chuong-1491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.