Thủy Tinh lắc đầu, nói:
- Thề cũng vô dụng. Ngươi nên biết rõ tính cách của ta, chúng ta mong ngươi sống sót trong trận chiến này.
Thủy Tinh không muốn Vu Nhai hứa hẹn gì với các nàng. Thủy Tinh biết rõVu Nhai sẽ không bỏ mặc bất cứ người nào quan trọng với hắn, Vu Nhaithậm chí không bỏ mặc bằng hữu, điều này thì không bàn cãi.
Vu Nhai đối diện ánh mắt Thủy Tinh, khó thể kiềm nén vươn tay ôm nàng.Thủy Tinh mặc cho Vu Nhai ôm. Hai người yên lặng, dưới lòng đất không có gió, không có thanh âm nào, chỉ có nhịp tim và tiếng hít thở gần bêntai. Bỗng có tiếng thở dài rất khẽ nhưng lại vang rõ to trong thế giớitĩnh lặng.
Tiếng thở dài phá vỡ bình tĩnh, vẫn là thanh âm đến từ ngàn vạn năm xa xôi.
Vu Nhai, Thủy Tinh nổi lên cảnh giác:
- Là ai?
Hai người nhìn bốn phía.
Vu Nhai nghĩ đến một điều, hỏi:
- Là vị tiền bối bám trên người ta? Là người đúng không? Có thể đi ranói chuyện không? Không biết tiền bối có gì cần tiểu tử ta đây giúp đỡ?
Không ai đáp lại, như thể tiếng thở dài trong mộng.
Vu Nhai không chết tâm kêu gọi:
- Tiền bối, tiền bối . . .
Bốn phía im lặng. Thủy Tinh nhìn Vu Nhai chằm chằm, nàng không nhìn rađược điều gì. Cuối cùng hai người bỏ cuộc, Thủy Tinh hỏi thăm chuyệntiền bối bám trên người Vu Nhai.
Vu Nhai kể ra tình huống lúc bị thuật định hắc chú đóng đinh.
Thủy Tinh kinh ngạc hỏi:
- Thì ra có thanh âm nhắc ngươi khiến ta giải thuật định hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620415/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.