Nguyệt Cổ cười nói:
- Được thần của ngươi bồi dưỡng nhiều năm mà chỉ có chút thực lực ấy?
- Ta chỉ có chút thực lực, ta . . .
Ứng thiếu soái lên tiếng:
- Chiến hoàng tử đừng so đo với kẻ phản thần, việc chính quan trọng hơn. Hoàng tử chỉ cần biết ngươi có được huyết mạch cao quý nhất, là ThúNhân hoàng tử thì được rồi. Nguyệt Cổ chỉ là tên hề, chờ nguyên Thú Nhân tộc thuộc về thần của ta thì kẻ phản thần như vậy mặc cho hoàng tửthích giết sao chẳng được?
Nếu cứ để Nguyệt Cổ, Lai Nhân Chiến đánh nhau tiếp không biết sẽ kéo dài tới khi nào. Bọn họ vốn không định đấu đơn, nếu có thể thì giết NguyệtCổ là tốt nhất, vậy thì có thể chấn nhiếp nguyên Thú Nhân tộc, đám người ủng hộ gã. Nhưng Lai Nhân Chiến không giết Nguyệt Cổ được, cứ tiếp tụcđánh nhau chỉ lãng phí thời gian.
Tuy Lai Nhân Chiến rất muốn đánh nhưng nghĩ đến Thanh Mộc hoàng tử dặn dò, gã không dám trái lời.
- Đúng vậy! Nguyệt Cổ, bản vương tử tạm thời không so đo với ngươi.
Lai Nhân Chiến quay sang nói với Lai Nhân Vô Hám tướng quân:
- Tướng quân cũng nhìn thấy mới rồi ta sử dụng chiến kỹ gì, cũng đã thấy mặt mũi của ta. Ngươi nên xác định ta chính là Lai Nhân Chiến, hoàng tử vĩ đại nhất của các ngươi, là Thú Nhân vương tương lai!
Nguyệt Cổ mỉa mai đến cùng:
- Thú Nhân vương giống con chó sao?
- Ta vẫn nói câu cũ, chỉ cần ngươi chứng minh sẽ không đầu phục Cổ Duệchi dân như một con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620335/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.