Chương trước
Chương sau
Mắt Ứng Đằng chớp lóe nói:
- Nguyệt Cổ, trong Thú Nhân tộc hoàn toàn do ngươi làm chủ sao?
Nguyệt Cổ nghe vậy chậm rãi ngước mặt lên, gió thổi qua Thú Vương yếutắc, thổi mái tóc dài màu bạc bay lên. Ánh mắt Nguyệt Cổ nhìn phương xanhư đang tìm kiếm cái gì và rất nhanh gã tìm được. Một đội mấy trămngười trong binh sĩ Thú Nhân tộc đang đi hướng Thú Vương yếu tắc, nơi đó có người mặt mũi giống sư nhân.
Cảm giác ánh mắt của Nguyệt Cổ, người mặt mũi sư nhân ngước đầu lên, mắt sắc bén mà bá đạo bắn tới.
Ánh mắt hai người nhẹ giao nhau.
Nguyệt Cổ mỉm cười thu lại tầm mắt, nhìn hướng Ứng Đằng.
Nguyệt Cổ hít sâu, nói:
- Đúng vậy! Thú Nhân tộc do ta quyết định, ai đến cũng vô dụng. Dù cho sư nhân hoàng tử quay về đều vô ích.
Ứng thiếu soái không trả lời, gã ngước đầu nhìn Nguyệt Cổ chằm chằm. Người sói này đã biết được điều gì.
Thú Nhân tộc, đặc biệt là tướng quân sư nhân mắt lóe tia sáng, khônghiểu Nguyệt Cổ bỗng nhắc đến Thú Nhân hoàng tử là có ý gì. Tóm lại trong khoảnh khắc xung quanh Thú Vương yếu tắc yên lặng.
Một tiếng gầm vang lên trong binh sĩ Thú Đằng tộc:
- Càn rỡ! Thứ đê tiện, ngươi là cái thứ gì? Lúc trước lão tử hô phonghoán vũ trong Thú Nhân tộc thì ngươi không biết là con tôm gì!
Một bóng dáng màu vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống Thú Vương yếu tắc.
Bởi vì cảm nhận hơi thở sư nhân cộng với Nguyệt Cổ, tướng quân sư nhânkhông ra lệnh nên các binh sĩ để mặc bóng dáng màu vàng đi tới Thú Vương yếu tắc. Đó là sư nhân lúc trước Nguyệt Cổ liếc nhìn, thoạt trông khátrẻ tuổi, toàn thân lông vàng cao quý nhất. Sư nhân nhìn Nguyệt Cổ chằmchằm, không giận mà uy. Cùng lúc đó, toàn bộ Thú Nhân tộc nhìn sư nhânkia chằm chằm.
Tướng quân sư nhân nghĩ đến lời Nguyệt Cổ nói, run giọng hỏi:
- Người . . . Người là hoàng tử?
Tướng quân sư nhân biết mặt hoàng tử lúc nhỏ, trong đầu đối chiếu sư nhân trước mắt và hoàng tử khi còn bé.
Sư nhân trẻ tuổi nhìn tướng quân sư nhân, mỉm cười nói:
- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, đã lâu không gặp.
Các Thú Nhân tộc còn đang đoán sư nhân thoạt trông có huyết thống caoquý là ai, không ngờ đó là hoàng tử mất tích đã lâu, người bọn họ ảotưởng đứng ra đánh bại Nguyệt Cổ để sư nhân không nhường ngôi cho ngườikhác.
Tim tướng quân sư nhân rung rinh:
- Thật . . . Thật sự là hoàng tử điện hạ.
Như lúc trước đã nói, Thú Nhân tộc không thông minh, lúc này không suynghĩ nhiều tại sao hoàng tử trở về đúng dịp như thế, có quan hệ gì vớiThú Đằng tộc. Tướng quân sư nhân chỉ nghĩ rằng hy vọng sư nhân tộc đãtrở về.
Tướng quân sư nhân kích động chạy tới gần Thú Nhân hoàng tử, định ôm siết gã.
Một giọng nam lạnh lùng phá vỡ cảnh tượng trùng phùng kích động:
- Đứng lại!
Tướng quân sư nhân nhìn lại, biểu tình khó chịu, gã cho rằng Nguyệt Cổ e ngại Thú Nhân hoàng tử quay về cướp vị trí của mình.
Nguyệt Cổ không quan tâm tướng quân sư nhân nghĩ gì, mặt không biểu tình bước lên nhìn sư nhân trẻ chằm chằm, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là hoàng tử?
Sư nhân trẻ nói:
- Đúng vậy! Ta chính là Lai Nhân Chiến, hoàng tử sư nhân!
Nguyệt Cổ lạnh nhạt nói:
- A! Ta không tin, dù sao một người mất tích nhiều năm, tùy tiện kéo aira hóa trang một chút là sẽ biến thành hoàng tử ngay sao?
Đám thú nhân sửng sốt sau đó do dự. Đúng rồi, nghe nói thuật dịch dung của nhân loại rất lợi hại.
Nguyệt Cổ nói:
- Nhưng có một thứ chứng minh thân phận của ngươi.
Sư nhân trẻ tuổi hỏi:
- Là cái gì?
Nguyệt Cổ lạnh lùng nói:
- Là hoàng tử của sư nhân, thậm chí là toàn Thú Nhân tộc thì chắc chắncó vinh diệu vô hạn. Chỉ cần ngươi thề vĩnh viễn trung thành với ThúNhân tộc, không bán đứng thú nhân một chút nào, đường đường là hùng sưmà như con chó vẫy đuôi mừng chủ trước mặt Cổ Duệ chi dân buồn cười màtự kỷ thì ta tin ngay ngươi là hoàng tử, hai tay dâng lên vị trí ThúNhân vương tương lai.
Điều này vốn không cần chứng cứ gì, Nguyệt Cổ chỉ muốn hủy diệt tín ngưỡng buồn cười của hoàng tử sư nhân.
- Càn rỡ! Ngươi dám nhục nhã thần vĩ đại của chúng ta?
Nguyệt Cổ không quan tâm sư nhân trẻ tuổi, liếc hướng đám Thú Nhân tộc, hỏi:
- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, các vị chiến sĩ, có trông thấy không?Người này không có vinh diệu sư nhân, xem Cổ Duệ chi dân là thần thật sự là hoàng tử sao?
Lai Nhân Chiến vẫn cứng rắn nói:
- Phục vụ cho thần vĩ đại là vinh diệu lớn nhất của sư nhân!
Nguyệt Cổ thản nhiên nói:
- Mang theo Thú Đằng tộc vây công thú nhân, đây là hoàng tử? Muốn thúnhân đầu phục Cổ Duệ chi dân, sống như một nô lệ, đây là hoàng tử? LaiNhân Vô Hám tướng quân có tin không?
Tướng quân sư nhân chóng mặt không biết nên trả lời thế nào:
- Cái này . . .
Nguyệt Cổ rắn giọng:
- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, mới rồi ta đã nói chỉ cần chứng minh hắnkhông phải chó vẫy đuôi trước mặt Cổ Duệ chi dân thì hắn là hoàng tử, là Thú Nhân vương tương lai. Nếu hắn không chứng minh được thì hắn khôngphải là hoàng tử!
Lai Nhân Chiến bị chọc giận:
- Nguyệt Cổ, đồ chó chết, một lần, hai lần, ba lần nhục nhã thần tộc,làm nhục huyết mạch tinh khiết nhất của ta. Hôm nay ta sẽ chém ngươi!
Lai Nhân Chiến không khách sáo nữa, vọt lên giết hướng Nguyệt Cổ.
Lai Nhân Chiến muốn chứng minh gã là thanh niên cường giả mạnh nhất ThúNhân tộc, lý do nhiều hơn là sự tôn sùng với thần. Thật sự Nguyệt Cổkhông nói gì làm nhục Cổ Duệ chi dân, chỉ nói bọn họ buồn cười, tự kỷ.
Ầm!
Nguyệt Cổ không hề né tránh, người phát ra khí thế cường đại.
Sau khi rời khỏi công hội lữ giả thì thực lực của Nguyệt Cổ vượt thiêngiai, tiến bộ vùn vụt. Bởi vì Nguyệt Cổ giống như Vu Nhai cảm ngộ KhôngGian thần điện không phải loại mới vào thánh giai, lúc này có dược vậtgiúp đỡ đã tới thánh giai trung đoan. Sức chiến đấu của Nguyệt Cổ vượtqua những người thế hệ trước khó khăn đến thánh giai trung đoạn. NguyệtCổ là người lãnh đạo thế hệ trẻ của bách tộc.
Khí thế cường đại bộc phát trên Thú Vương yếu tắc, nguyên yếu tắc rungrinh. Khí lưu màu vàng và vuốt nhọn màu bạc giao thoa trên không trung.Lai Nhân Chiến được Cổ Duệ chi dân hết sức bồi dưỡng cộng với bản thângã có thiên phú cường đại, thực lực cũng rất đáng sợ.
Trong không trung mây mù lăn lộn, các loại lực lượng kinh thiên độngđịa. Nếu không phải bên dưới có nhiều cao thủ bảo vệ binh sĩ thì bây giờ đã là một đống hoang tàn, dù vậy nhưng vẫn khiến mấy hòn núi lớn gần đó gặp họa. Ma thú trên núi hú rền rỉ.
Có lẽ cần thở dốc nên hai bóng người đấu mấy trăm hiệp bỗng nhiên táchra, nhanh chóng đáp xuống Thú Vương yếu tắc. Hai người không chút chậtvật, bất phân thắng bại lạnh lùng nhìn nhau.
Lai Nhân Chiến khẽ gọi tên:
- Nguyệt Cổ . . .
Lai Nhân Chiến không ngờ Nguyệt Cổ cường đại như thế. Không chỉ Lai Nhân Chiến bất ngờ, đám Ứng thiếu soái, Lai Nhân Vô Hám tướng quân đều không tin được Nguyệt Cổ tiến bộ nhiều đến vậy. Nguyệt Cổ không uổng là đệnhất nhân bách tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.