Thật không hiểu Bạch Ly làm sao gặp vận may từ trên trời rơi xuống, thôi kê, dù gì Vu Nhai sẽ phải chết, có thiên tài cỡ nào cũng vô dụng.
Bạch Trọc bắt đầu liên lạc với người trong thế giới lữ giả.
Mượn kiếm huynh đắc ý nói:
- Đây mới là thiên tài thật sự.
Mượn kiếm huynh không để bụng chuyện Vu Nhai ngốc nghếch.
Ngoài bìa khu vực vòng giữa trong thế giới lữ giả, Nguyệt Lâm Sa không biết nên nói cái gì.
Khóe môi công chúa Nguyệt Lâm Sa co giật hỏi:
- Vậy ngươi có muốn quay về thăng cấp ngọc bài lữ hành không?
Nguyệt Lâm Sa rất thông minh, hơn nữa nàng gần như là biết rõ Vu Nhai nhất trên đời, nàng phát hiện có điều không thích hợp. Khi Vu Nhai còn là tiểu binh đã có thể phát hiện ra Nguyệt Lâm Sa, làm sao hắn ngốc đến mức không trông thấy thành lũy lữ giả được?
Vào trung trục tuyến khác hẳn với các vị trí khác, sao Vu Nhai có thể không biết phát hiện?
Vu Nhai lắc đầu, nói:
- Thôi thôi, dù sao công chúa nói ngọc bài lữ hành thăng cấp không phải vạn năng. Như những con Vĩ Tiễn Điêu này có thể che chắn truyền tống, chờ quay về rồi tính.
Vu Nhai chợt nhớ điều gì, hỏi:
- Phải rồi, Bắc Đẩu đoàn ta ở đâu? Ta định hội hợp với Bắc Đẩu đoàn rồi tính.
Nguyệt Lâm Sa chỉ đường:
- Nếu ta không nhớ lầm thì Bắc Đẩu đoàn ở hướng kia . . .
Vu Nhai hỏi:
- Không biết bây giờ bọn họ thế nào. Ài, nay ta bị thương không nhẹ, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620240/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.