Không được, chịu mũi tên kia làm sao có thể không bị thương? Vì sau này không để lại di chứng, ta phải ôm ngươi!
Lúc trước Nguyệt Lâm Sa cứ nghĩ Vu Nhai thật sự chết, nàng không muốn nhớ lại tâm tình đó. Bây giờ Nguyệt Lâm Sa chỉ muốn ôm chặt nam nhân này.
Nói xong câu kia mặt Nguyệt Lâm Sa đỏ rực, nàng chợt phát ra hiện tại nàng không phải ôm siệt mà là kiểu bế nam nhân ôm nữ nhân, thật kỳ cục. Nhưng ma nữ chính là ma nữ, Nguyệt Lâm Sa đỏ mặt xong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười kỳ dị.
Nguyệt Lâm Sa thì thầm bên tai Vu Nhai:
- Hơn nữa ngươi là đế phu tương lai của ta, sao ta nỡ thả ngươi ra?
Nguyệt Lâm Sa biểu hiện rất to gan, tuy không nghe nàng nói gì nhưng môi dán tai Vu Nhai, rất là mập mờ. Khóe môi Vu Nhai co giật, kiểu này dễ khiến người ta hiểu lầm, may mắn không bị đám Thủy Tinh trông thấy.
Eo kề sát chỗ kia của Nguyệt Lâm Sa, cảm xúc mềm mại làm Vu Nhai xúc động. To quá, a di đà phật, đừng nghĩ lung tung, không thể nghĩ lung tung. Công chúa này không biết xấu hổ là gì, bị ăn bớt vậy phải phản kích ngay.
Biểu tình Nguyệt Lâm Sa nghiêm túc nói với một quang minh ma pháp sư:
- Mau chữa trị cho hắn, dùng ma pháp mạnh nhất của ngươi.
- Vâng!
Quang minh ma pháp sư không dám chậm trễ bắt đầu chữa trị, trong quá trình Vu Nhai vẫn bị bế. Nhiều người phản ứng lại, mới biết Vu Nhai là người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620239/chuong-1314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.