Thủy Tinh bởi vì con mắt nên mới đeo mặt nạ, Vu Nhai rõ ràng lời các kỵ sĩ ngoại điện nói tổn thương nàng đến mức nào. Huống chi các kỵ sĩ ngoại điện còn so sánh Thủy Tinh là kỹ nữ.
Vu Nhai không chút nương tình, đây là nghịch lân của hắn. Nếu không phải trước cửa Huyền Thần điện thì Vu Nhai đã muốn giết bọn họ.
Vu Nhai lạnh lùng nhìn ba kỵ sĩ ngoại điện trước mặt mình, hỏi:
- Các ngươi tự xé miệng, phế huyền binh hay chờ ta ra tay?
- Họ Vu, ngươi sắp chết đến . . .
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kỵ sĩ ngoại điện mới nói mấy chữ Vu Nhai đã hành động ngay, không có đường cứu vãn. Vu Nhai vẫn cầm Huyền Binh Điển tức là cục gạch, đập, đá, chớp mắt ba kỵ sĩ ngoại điện nối gót theo người mới rồi.
- Dám nhục nhã người của lão tử, muốn chết!
- Vu Nhai . . .
Vu Nhai đứng yên nhìn Vu Nhai đánh nhau, mặc dù máu me nhưng nàng không hề yếu đuối như bề ngoài. Thủy Tinh dám giết, dám đánh, sẽ không mềm lòng. Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ thấy bất nhẫn nhưng với Vu Nhai thì Thủy Tinh không thấy gì, những điều hắn làm luôn đúng, huống chi hắn đánh nhau vì nàng.
Đặc biệt là câu cuối cùng, người của lão tử, mặt Thủy Tinh đỏ hồng.
Vu Nhai xoay người, bộ dạng đằng đằng sát khí biến mất ngay, hắn cười gian hỏi:
- Hì hì, Thủy Tinh, cuối cùng nàng đi ra. Cơ thể có khỏe không?
Vu Nhai nắm tay Thủy Tinh, ban ngày ban mặt tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619635/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.