Buổi sáng ngày thứ hai, trong phòng Vu Nhai bỗng phát ra tiếng sói tru:
- Grao! A!
Không, phải nói là sói hú.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào gian phòng, Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ mặc đồ nằm trên giường ngủ. Gió mát khiến tia ban mai càng dịu dàng, nhưng mặt Vu Nhai không nhẹ nhàng chút nào, phải nói là vặn vẹo.
Vu Tiểu Dạ còn 'bạch tuộc' hơn Tiểu Mỹ, nghiêng người ôm chặt Vu Nhai như đè hẳn lên người hắn.
Đổi lại lúc bình thường có cơ thể mềm mại đè lên chắc chắn là dễ chịu, đặc biệt là gần đây Vu Tiểu Dạ phát dục tốt, đủ hấp dẫn khiến Vu Nhai háo sắc mong nàng tiếp tục 'bạch tuộc'.
Nhưng háo sắc có một chỗ rất khó kiềm chế.
Đặc biệt là buổi sáng nam nhân có thứ như ở trong tủ lạnh đông dá, cứng như sắt sau đó bị Vu Tiểu Dạ đáng yêu gác đầu gối đè. Vu Tiểu Dạ không quá nặng nhưng vô số cọng lông bi kịch . . .
Vu Tiểu Dạ mơ hồ nói:
- Oa, biểu ca, còn sớm mà, cho ta ngủ thêm chút?
Vu Nhai bản năng đáp:
- Không . . . Không sao . . .
Vu Tiểu Dạ ừ một tiếng, tiếp tục ngủ, cảm giác như bình thường ôm búp bê vải đi ngủ, nàng lại cọ xát. Vu Nhai như nghe tiếng 'đứt chỉ', chắc có mấy cọng bị đứt rồi. Vu Nhai đau điếng suýt nhảy cẫng lên.
Vu Nhai cố nén đau nói:
- Tiểu Dạ, nàng có thể rút chân ra được không?
Vu Tiểu Dạ khẽ kêu:
- À . . .
Vu Tiểu Dạ bản năng nhích chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619621/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.