Chương trước
Chương sau
Tư Mã Tường không nhắc đến Vu Nhai làm gã giạt mình mà giảng dạy về dược vật.
Vu Nhai nghe giọng Tư Mã Tường mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vứt bỏ cảm ngộ.
Vu Nhai không chút do dự nói:
- Hoàn nguyên, tất nhiên là muốn hoàn nguyên!
Nhìn đôi mắt Vu Nhai4 lo lănnh mong chờ như mốn nói: Nếu ngươi không hồi phục lại đan dược thì ngày mai hoa viên của ngươi sẽ tàn đời.
- Tốt,
Tư Mã Tường không hỏi lý do tại sao, nếu gã đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời. Tư Mã Tường nhìn ra được Vu Nhai lấy những dược vật của Đế Long tộc là có mục đích khác, diều này khiến gã nổi hứng thú. Nói thật là Tư Mã Tường cũng rất muốn hồi phục nhưcng dược vật này, thậm chí muốn xem công hiệu của chúng. Tuy Tư Mã Tường đã nghiên cứu ra tá dụng của dược vật nhưng đó dù sao là ý nghĩ, ý tưởng và thực chất có khác biệt về bản chất.
- Đi, đi đâu?
Tư Mã Tường trợn trắng mắt nói:
- Đương nhiên là mua dược vật, chỗ ta chỉ còn một loại.
Tư Mã Tường nhìn Vu Nhai như ngó tên ngốc, dáng vẻ ưu nhã nhưng thật ra là tao bao bước ra ngoài trang viên.
Vu Nhai không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên hắn thấy thất bại trong lĩnh vự này. Ai bảo người ta luyện dược siêu như thế?
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Phải rồi, mắt Thủy Tinh đã có manh mối chữa khỏi nhưng trong đó dính dáng nhiều đến dược vật, có thể nào . . .
Lòng Vu Nhai máy động, thẫn thờ đi theo Tư Mã Tường.
Tư Mã Tường là cường giả hoàng tộc cung phụng, tùy thời cho ra khỏi Hoàng thành. Một già một trẻ đi trên đường cái đế đô. Từ khi nhìn Tư Mã Tường rời khỏi Hoàng thành là biểu tình của Vu Nhai đã là lạ, hắn cứ nghĩ Tư Mã Tường sẽ đi quốc khó lấy tài liệu dược vật mới đúng. Đường đường là Huyền Binh đế quốc muốn có bao nhiêu dược vật thì có bấy nhiêu, Vu Nhai còn suy nghĩ nhân dịp hốt mấy thuốc bổ về.
Nghe Vu Nhai hỏi mấy vấn đề, Tư Mã Tường thản nhiên chậm rãi nói:
- Trong hoàng cung đúng là có rất nhiều dược vật cực phẩm nhưng lão tử không thích vào hoàng cung, quá nghiêm túc, hoa cỏ cũng chất chứa cảm xúc nặng nề, rất khó chịu. Bất cứ sinh mệnh nào đều có tình cảm của nó.
Tư Mã Tường nói xong liếc Vu Nhai một cái, quả nhiên hắn phấn chấn tinh thần như đang ngộ điều gì. Tư Mã Tường mỉm cười, tiểu tử này đúng là thiên tài. Đến đây thì địa binh sư của Vu Nhai bước vào quỹ đạo chính thức.
Vu Nhai không biết cái gì là quỹ đạo, hắn chỉ biết bản tâm kiên quyết, hướng tới khả năng nắm giữ vận mệnh của mình. Vu Nhai thấy hao trong trang viên của Tư Mã Tường là tự do tự tại, chúng nó phát ra cảm xúc vui vẻ. Vu Nhai tưởng tượng trong haòng cung, có câu từ xưa nhà hoàng tộc vô tình, không khí thân thiện đến mấy vẫn sẽ chứa áp lực. Chẳng phải Thất hoàng tử đang đấu tranh gay gắt với huynh đệ máu mru của mình sao?
Chỗ đó là trung tâm quyền lực của Huyền Binh đế quốc, cũng là lồng giam, vào trong đó đã định sẵn sinh mệnh không tự do.
Vu Nhai hít sâu, nhìn Tư Mã Tường chằm chằm, con đường địa binh sư của hắn càng iên quyết hơn. Mục tiêu là sự sống từ do, sau này Vu Nhai sẽ cảm ngộ các loại sự sống từ con đường này.
Vu Nhai chỉ kiên quyết quỹ tích địa binh sư, hắn vẫn không biết làm sao tìm ra nguồn suối tiến bộ.
Nếu Tư Mã Tường biết thắc mắc trong đầu Vu Nhai sẽ nói:
- Nếu quỹ đạo đã có thì trông chờ cơ duyên, chỉ cần có thứ giúp ngươi cảm ngộ được thì ngươi tự nhiên sinh ra xúc động. Như một câu vừa rồi làm người xúc động.
Tư Mã Tường lạnh nhạt nói:
- Đi đi, hoàng đế bệ hạ cũng biết tính cách của ta. Ta có thể tùy tiện lấy dược vật trong bất cứ tiệm thuốc nào ở đế đô, sẽ có người tính tiền giúp ta.
Tư Mã Tường thấy mắt Vu Nhai sáng lên giản xảo. Nói thêm:
- Cha nó, tiểu tử nhà ngươi đừng nghĩ bậy, chút nữa dù muốn lấy thì ngươi không thể lấy quá nhiều. Tùy tiện cầm mấy chục loại dược vật lục, thất giai là được.
Vu Nhai trợn trắng mắt, Tư Mã Tường đúng là khoe khoang đến tột đỉnh. Lục, thất giai dược vật? Còn kêu Vu Nhai lấy mấy chục loại? Dù muón hoàng cung đổ máu cũng không nên quá đáng như vậy.
Nhưng cách này không tệ, chút nữa chỉ cần là dược vật từ lục giai trở lên thì hốt hết, hì hì.
- Tiểu nhị, ngươi hãy mang vị tiểu hữu này của ta đi xem dược vật hắn cần, ta tìm lão bản của các ngươi. Ta cần vài loại dược vật, tuy không quá quý giá nhưng khó tìm, chắc cần nhờ hắn vận động tiệm thuốc tròn đế đô kiếm giúp ta.
Tư Mã Tường, Vu Nhai đầy bụng xấu xa đến một tiệm thuốc cách Hoàng thành gần nhất.
Tư Mã Tường là khách quen thuộc chỗ này, thị tòng rất nhiệt tình mời hai người vào. Tư Mã Tường ra lệnh một tiếng, một già một trẻ tách ra.
Vu Nhai càn quét dược vật trong tiệm. Tư Mã Tường thì nho nhã chờ trong phòng khách của lão bản tiệm thuốc. Nếu Tư Mã Tường đã tự mình dặn dò thì lão bản không dám chậm trễ, đã phái người đi hỏi các tiệm thuốc khác.
Mới qua mười lăm phútv thị tòng ướt đẫm mồ hôi lao vào phòng khách có lão bản ngồi bên trong:
- Lão . . . Lão bản, tiều bối đi cùng Tư Mã đại sư đã lấy sạch dược vật quý giá, còn la hét ỏi có cất chứa quý giá gì không hãy lấy ra hết, cái này . . .
Cha nó, mới đầu tiểu tử này còn hỏi thăm ai câu, không lâu sau hoàn toàn lộ mặt thật. Hễ thị tòng nói đây là dược vật qusy giá thì Vu Nhai sẽ ném vào không gian giới chỉ ngay. Tư Mã đại sư mang đến tiểu bối chui ra từ đâu thế này?
Lão bản tiệm thuốc mỉm cười nói:
- A! Không sao, mang hắn đi nhà kho, hắn nhìn trúng cái gì thì đưa hắn thứ đó.
Chút nữa sẽ có hoàng gia trả itền nên lão bản tiệm dược không lo, mặc dù giá cả sẽ thấp hơn chút nhưng tuyệt đối không bị lỗ. Hơn nữa tiểu bối của Tư Mã đại sư? Sợ là sau này hắn sẽ không là một tiểu nhân vật, trước mắt xem ra tiểu tử này từ dưới quê mới lên.
Tư Mã Tường bình thản, không bị hành động của Vu Nhai làm dao động. Biểu hiện của Vu Nhai nằm trong dự đoán của Tư Mã Tường.
Két két két két két!
Vu Nhai không phải người vui vẻ nhất, người vui nhất là Tiểu Hắc. Rốt cuộc Tiểu Hắc dược hưởng cảm giác sung sướng ăn dược như ăn cơm, vì lúc trước tiêu hao ma pháp huyễn thể thủy tinh quá dữ nên Tiểu Hắc dang cắn dược như con thỏ nhai cà rốt.
Vu Nhai nhìn vô số dược vật cực phẩm vào bụng Tiểu Hắc, lòng rướm máu.
Mãi dến cuối cùng Tiểu Hắc không thèm ăn dược vật kém một chút, toàn chọn cái nào đẳng cấp cao, bộ dạng muốn mà không được. Nếu như không có mặt Tư Mã Tường thì Vu Nhai bán hết gia tài cũng không đủ cho Tiểu Hắc. Bỗng nhiên Tiểu Hắc không ăn nữa mà kêu chít chít hướng về một chỗ, có vẻ nó nhắm vào mục tiêu mới và rất mong muốn có được.
Lòng Vu Nhai máy động, nói:
- Lấy giúp ta cái hộp bên trên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.