Chỉ có điều hắn không có khả năng để ý tới giữa bọn họ ở ân oán chó má gì đó.
- Tiểu tử thật ra vẫn rất ngang ngược. Đừng tưởng rằng có Độc Cô Chiến Phong làm chỗ dựa là có thể gọi nhịp với lão nhân ta. Nếu như lão nhân ta không muốn để cho ngươi ra ngoài, cho dù gia chủ tới cũng không có tác dụng!
Nhìn thấy Vu Nhai vẫn tiếp tục đi ra ngoài, lão đầu Mê Thành lại nói. Xem ra lão và Độc Cô Thanh Hải có vài phần tương tự. Độc Cô Thanh Hải quản lý sát hạch kim bào, ngân bào. Cho dù gia chủ tới cũng không có tác dụng.
- Được rồi, cho dù theo quy tắc đến đây, nếu như ta không cho ngươi xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, ngươi có năng lực làm gì được lão nhân ta? Ngươi vẫn chỉ có một thứ khắc hình rồng mà thôi. Muốn đi ra ngoài, không phải vẫn giao hộp kiếm cho ta sao?
Lão đầu Mê Thành nói là có ý, không cho Vu Nhai xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm, hắn không nhận được đồ có khắc hình rồng, đến lúc đó còn phải cầu hắn.
Không ngoài dự đoán, Vu Nhai đột nhiên dừng lại.
Lão đầu bộ dạng giống như lão thần, trong lòng cười thầm...
Trông tiểu tử này có vẻ giảo hoạt, ở bên ngoài quen được nuông chiều từ bé, tự cho rằng có Độc Cô Chiến Phong làm chỗ dựa, còn chưa phải là yêu cầu bái lão làm thầy sao? Hắc hắc, nếu quả thật có thiên phú nói, cũng có thể thu làm truyền nhân.
Những lời nói trước đó, không có gia chủ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619380/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.