Một lần nữa hắn thu được một vài ký ức của Người cặn bã Vu Nhai. Thật ra, cũng không có ký ức nào cần nghĩ tới nữa.
Lão đầu Mê Thành trợn trừng mắt, nhưng thật ra không hỏi kỹ:
- Thế nào? Ngươi muốn cầm cái hộp kiếm nào trao đổi cơ hội đi ra với ta sao? Ngươi cần phải biết, ngươi không trải qua bất kỳ thí luyện nào, cho dù ra ngoài, cũng không có khả năng có cơ hội làm Các chủ U Linh Kiếm Các. Dưới Thiên Tội Uyên vốn chính là nơi rèn luyện. Ta khuyên ngươi vẫn nên đi vào mấy chuyến. Nếu như vận khí đủ tốt, lại nhận thêm vật tương tự, còn có thể theo ta trao đổi vài thứ tốt. Ta cũng sẽ viết thư lên, để cho ngươi sau khi rời khỏi đây giao cho gia chủ. Đến lúc đó gia tộc sẽ thưởng không ít. Đương nhiên, nếu như ngươi là một tên quần áo lụa là, chỉ vì ứng phó với Độc Cô Chiến Phong mà xuống đây, vậy coi như ta chưa nói gì.
- Có thể trao đổi đồ với lão sao? Không biết có thể trao đổi cái gì?
Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời. Hắn không để ý tới chuyện lão nhân này có thể viết thư, mà chỉ suy ngẫm nên mở miệng học tập phù văn thế nào. Hiện tại cuối cùng hắn đã nhìn thấy hy vọng. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại ngừng lại. Nếu như lấy ra tất cả các vật có khắc hình rồng, lão nhân này sẽ không xem mình thành quái vật, sau đó mang ra khỏi Thiên Tội Uyên nghiên cứu chứ?
Trong lòng hắn mơ hồ có chút hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619378/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.