Vu Nhai đã đích thân thể nghiệm qua. Trong tay hắn còn có vài khối như vậy, đã có thể từ nơi trước đây chưa từng có người quay về, trở ra:
- Còn nữa, ta ở phía trên cũng nghe nói, ma pháp truyền tống trận đặc biệt thần bí. Lẽ nào tiền bối Mê Thành ngài biết?
- Từ bên ngoài tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, tất nhiên là không ra được. Nhưng từ Mê Thành đi vào lại không giống như vậy. Chỉ cần cầm kiếm bài ta cho ngươi tất nhiên có thể đi ra bất cứ lúc nào. Cho dù bị kiếm ý của u linh tổn thương nặng nề, cũng có thể thuận lợi trở về. Về phần ma pháp truyền tống trận, tất nhiên là thần bí. Chỉ có một mình lão đầu ta biết, có thể không thần bí sao?
Lão đầu Mê Thành cười hắc hắc nói. Đối với chuyện Vu Nhai từng nghe nói qua về Minh Huyễn Cổ Lâm, hán cũng không cảm thấy kỳ quái. Chắc hẳn lúc xuống đây, đã có người căn dặn hắn.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Kiếm bài, đây không phải giống như ở Kiếm Ảnh Trận sao?
Vu Nhai cũng biết vì sao người từ trong Thiên Tội Uyên đi ra càng ngày càng ít. Trước đây, hắn nhặt được cái bảo vệ tay kia chính là ở ảo cảnh luân hồi thứ 320. Chỗ đó đã tương đương đoạn phân chính nhánh trong rừng kiếm Kiếm Ảnh Trận. Ở nơi đó, nếu không có thực lực Địa Binh Sư, người bình thường cũng không qua được. Cũng chỉ có Vu Nhai ở chỗ kia còn tính là dễ dàng.
Lại nữa, nếu như không có hộp kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619377/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.