- Lão không nói gì, trực tiếp ném ta vào đây. Nếu không lúc trước ta cũng sẽ không tới mức phải nhờ nàng nhắc nhở mới biết được hóa ra có thể ngưng kết kiếm quang.
- Tử lão đầu đáng chết. Thật quá không tận tâm.
Độc Cô Cửu Huyền cũng mắng vài câu, khiến Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng ánh mắt nàng lại rơi vào trên người Vu Nhai. Nàng bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới, sau đó không nhịn được nói lại:
- Từ đầu tới cuối ngươi thật sự đều đi con đường chính giữa sao?
- Đúng vậy. Con đường kia thật sự nguy hiểm như vậy sao?
Vu Nhai sững sờ gật đầu.
Nguy hiểm thì quả thực nguy hiểm. Trước đó thiếu chút nữa là xong đời. Chỉ có điều, đó là do mình chỉ vì kết quả trước mắt. Nếu như lấy ý cảnh thái cực từ từ đi tới, tốn khoảng mười ngày nửa tháng, mình khẳng định cũng có thể đi tới nơi.
Độc Cô Cửu Huyền thật sự không biết nên nói gì.
Nguy hiểm, đương nhiên là rất nguy hiểm. Nhưng là người ta vẫn khỏe mạnh, đứng ở chỗ này. Ngươi nói nguy hiểm mà bị hắn phản bác, chẳng phải là rất mất mặt sao? Chỉ có điều gia hỏa này từ lúc nào lại biến thành biến thái như vậy? Chẳng lẽ bởi vì hắn là Kỳ Binh Giả, kiếm ý và sát tính không để ý tới sự hiện hữu của hắn sao?
Ừ, rất có thể. Hắn hẳn là Kỳ Binh Giả đầu tiên tiến vào đây.
- Đúng rồi, kiếm tâm là cái gì? Ta phải làm thế nào mới tính là qua cửa ải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619317/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.