Vu Nhai lại theo bản năng lấy phương pháp dùng các khí làm binh, triệu hoán kiếm khí xung quanh. Kiếm khí ở đây nồng đậm hơn rất nhiều so với rừng kiếm trước đó.
Trong nháy mắt đó, Vu Nhai dường như cảm thấy mình không còn ở trong hư không, mà là đang ở trong nước.
- Keng...
Một đạo kiếm quang ngưng kết ở dưới chân hắn, nâng toàn thân hắn lên.
Hắn thở hắt ra một hơi, nhìn xung quanh một chút, khóe miệng lại giật giật vài cái. Hình như hắn rơi nhanh hơn so với vừa rồi. Hình như xuống chút nữa sẽ rơi ra khỏi Kiếm Ảnh Trận, thất bại trong gang tấc.
- Nếu như thực lực của ngươi quá yếu, vậy đừng đi lên nữa, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Ngươi tùy tiện dung hợp một đạo kiếm tâm là được. Dù sao mỗi người cả đời cũng sẽ có ba lần cơ hội.
Giọng nói nhẹ nhàng lại có chút suy yếu kia truyền đến. Những lời sau, nếu không phải thính lực của Vu Nhai tốt, gần như không thể nghe rõ được. Chời tới khi Vu Nhai ngẩng đầu lên, thân ảnh màu trắng bạc kia đã biến mất không thấy nữa.
- Chờ đã...
Vu Nhai nói xong liền ngậm miệng, đảo mắt. Vậy dung hợp kiếm tâm là thế nào?
Trong lòng hắn lại khinh bỉ Độc Cô Cửu Tà và Tử lão đầu kia. Hắn lập tức nhảy lên, ở trên hư không chân đạp kiếm quang đi theo. Muốn biết là cái gì, phải tìm Độc Cô Cửu Huyền mới được. Chắc hẳn nàng vẫn không biết mình là ai. Về phần cảnh cáo của Độc Cô Cửu Huyền...
Ta cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619316/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.