Nếu có thể lấy gió làm kiếm, trên mặt đất có nhiều kiếm thực chất như vậy, không bằng cầm lên dùng một chút.
- Chút tài mọn!
Độc Cô Cửu Tiên vẫn là câu nói kia. Hắn thấy, ngoại trừ kiếm kỹ của Độc Cô gia ra, cơ bản đều là tài mọn, cũng không xuất ra được chiêu thức gì. Hắn trực tiếp đánh tới một kiếm quang.
Có thể nói, hắn căn bản không để Vu Nhai vào trong mắt. Theo hắn thấy, bất kỳ Linh Binh Sư nào cũng chỉ là gà đất chó ngói. Hơn nữa Linh Binh Sư này còn chưa phải là Linh Binh Sư nắm giữ huyền kiếm bản mạng.
Theo mọi người xung quanh thấy, Vu Nhai chính là một người chấp nhất với việc sử dụng kiếm. Chuyên tâm phát triển Huyền Binh bản mạng của mình mới tốt, cần gì cứ phải là kiếm. Những thanh kiếm nát này, có nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì? Hơn nữa tiểu tử này còn nói không có tình cảm gì đối với Độc Cô gia.
Nếu như Vu Nhai biết mọi người có cảm giác hắn chấp nhất với chuyện sử dụng kiếm chính là chấp nhất đối với Độc Cô gia, không biết trong lòng hắn sẽ có phiền muộn tới mức nào.
Kiếm quang của Độc Cô Cửu Tiên ép xuống, khiến Khu Phong Cẩm gì đó bị ép gần như không nhìn thấy được. Hơn nữa, những thanh kiếm nát trong nháy mắt khi vừa và chạm liền hóa thành từng mảnh nhỏ, căn bản ngay cả sức đánh trả cũng không có. Vu Nhai dường như gần bị vây phía dưới kiếm...
Độc Cô Minh mở to hai mắt nhìn, chờ đợi Vu Nhai bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619269/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.