- Chậm đã, không phải là vì chuyện này!
Nghiêm Sương thoáng ngẩn người, vội vàng trả lời.
- Không phải vì chuyện này thì là vì chuyện gì?
- Trong lòng ngươi tự hiểu rõ.
Loại chuyện này Nghiêm Sương làm sao có thể nói ra miệng được.
- Ta không rõ. Thôi đi, ta cũng không cần hiểu rõ. Đây là lệnh bài của binh phòng đại nhân, còn có phần thưởng công trạng của ta. Nếu như nàng cảm thấy ta ở bộ binh phòng chướng mắt, vậy ta trả lại!
Vu Nhai trực tiếp ném quân lệnh bài cho Nghiêm Sương, sau đó xoay người rời đi. Cho dù ai, vừa rồi mệt nhọc vì phụ thân nàng, lúc này đột nhiên bị vu oan hãm hại một cách khó hiểu, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vu Nhai chợt dừng lại một chút, còn nói thêm:
- Yên tâm, chuyện Dạ Tình chậm rãi sẽ phai nhạt. Đương nhiên, nàng muốn làm sáng tỏ cũng được, tùy nàng!
Nhìn Vu Nhai dần dần đi xa, biến mất ở nơi khúc ngoặt trên đường, Nghiêm Sương vẫn không kịp phản ứng. Nhìn vật trong tay, nàng thật sự không biết tại sao lại như vậy. Rốt cuộc là vì sao? Nàng xoay người, chạy quay về phía bộ binh phòng. Nàng muốn tìm phụ thân hỏi rõ.
Vu Nhai quay về đến nhà, tức giận lúc này cuối cùng cũng tiêu tan không thiếu. Trên đường trở về hắn luôn suy nghĩ không biết mình rốt cuộc đắc tội Nghiêm Sương ở chỗ nào. Hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra. Chẳng lẽ bởi vì mình cướp sự sủng ái của phụ thân nàng sao? Mình cũng không phải là con trai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619253/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.