Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, hắn kêu lên một tiếng quỷ, nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự có hai Huyền Binh? Ngươi thật sự nhận sự được Thất Tinh Thần Kích?
- Ách, đúng vậy!
Vu Nhai trả lời.
Thật ra cho dù không có phù văn, hắn cũng chuẩn bị tiết lộ chuyện Thất Tinh Thần Kích. Dù sao lần này người đắc tội rất nhiều. Hắn phải lôi kéo một chỗ dựa vững chắc cho Vu gia, cho mẫu thân. Để Nghiêm Lôi thậm chí thành chủ biết hắn một ngày nào đó sẽ đứng ở đỉnh phong.
Lại nói, Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết là bí mật lớn của Nghiêm Lôi. Vu Nhai cũng muốn xuất ra một phần bí mật cùng đẳng cấp cho hắn.
Dù sao bí mật của mình còn nhiều mà. Hắn đối với Thất Tinh Thần Kích cảm giác đã không giống như lúc đầu. Trước đây khi vừa nhận được, hắn cảm thấy Thất Tinh Thần Kích rất bí mật. Hiện tại ngược lại, hắn cảm thấy đây chỉ là bí mật nhỏ. Đương nhiên, hắn cũng biết lấy tính cách của Nghiêm Lôi chắc chắn sẽ không nói ra. Chủ yếu nhất là, có thể giải thích tại sao mình biết chuyện phù văn. Chỉ có điều hắn lại làm cho Xích Thố buồn bực.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bầu không khí trong phòng làm việc của Nghiêm Lôi mới được khôi phục. Vẫn là giọng nói của Nghiêm Lôi:
Nói như vậy, phải là Huyền Binh nắm giữ phù văn mới có thể tu luyện Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết sao?
- Đúng vậy, chắc là như vậy!
Gật đầu, Nghiêm Lôi lại mong chờ nói:
- Nói như vậy, ngươi nhận được phù văn truyền thừa của Thất Tinh Thần Kích, không biết có thể biến Huyền Binh bản mạng của ta thành Huyền Binh phù văn hay không?
- Ta cũng không biết. Dù sao ta vừa mới làm quen với loại phù văn này.
Vu Nhai trả lời.
- Như vậy đi, ngươi cứ thử một chút đi!
Nghiêm Lôi trầm mặc một hồi lại đột nhiên nói. Sau đó hắn lấy ra hai cái mâm Huyền Binh, quyết định thật nhanh. Nếu như hiện tại không cho Vu Nhai thử, chỉ sợ phải chờ tới khiVu Nhai từ tỉnh Kiếm Vực trở về. Với thực lực của hắn bây giờ đã không thể đợi được nữa. Đối với phù văn Huyền Binh hắn không có hứng thú. Điều hắn muốn chỉ là có thể tu luyện Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết.
- Cái này...
- Không cần sợ, thử một lần đi. Kết quả thế nào ta cũng không oán ngươi.
Nghiêm Lôi kiên định nói.
Vu Nhai cuối cùng cảm nhận được tính tình của Nghiêm Lôi. Hắn cũng không phải ngay thẳng như lời đồn đại, nếu không cũng sẽ không có nhiều tâm tư quỷ quái như vậy. Có thể không giống như Lữ lão và Phó viện trưởng, người này chỉ bởi vì nhận được Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Một Kỳ Binh Giả, muốn có thành tựu như ngày hôm nay, tâm kiên định thế nào là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
- Được, ta sẽ thử xem.
Vu Nhai cũng bị lây nhiễm, đột nhiên cũng có lòng tin mãnh liệt. Hắn không biết nên khắc phù văn cho hai cái mâm này thế nào, cũng không biết kết quả sẽ làm sao, nhưng có thể cầm Huyền Binh bản mạng của người có thực lực chí ít là Địa Binh Sư đỉnh phong làm thí nghiệm, tại sao lại không làm?
Lại nói, hắn còn có Khắc Liệt Luân Tư chỉ điểm. Thợ rèn, hiểu biết đối với Huyền Binh cho hắn lòng tin cường đại.
Nói làm thì làm liền. Vu Nhai làm ngay ở trong phòng làm việc của Nghiêm Lôi. Ở chỗ này, cho dù là thành chủ không được sự cho phép cũng không thể tiến vào. Bên cạnh còn có Nghiêm Lôi hộ pháp, căn bản không cần phải thận trọng.
Đầu tiên, Vu Nhai quan sát hai cái mâm của Nghiêm Lôi. Bề ngoài của nó tương tự với một cái mâm sắt, hay đúng hơn là mâm đựng thức ăn. Chỉ có điều nó được Nghiêm Lôi cải tạo nhiều năm như vậy, đã không nhìn ra được cảm giác là mâm thức ăn nữa. Điều khiến cho Vu Nhai chú ý là, bên trong như ẩn như hiện hai con Lôi Báo. Đây là Binh Linh của Nghiêm Lôi. Ở xung quanh Binh Linh này còn có điện quang lấp lánh.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là hai cái mâm chỉ có thể xem như là Huyền Binh lục giai có mang theo Binh Linh, thậm chí so với U Hoang Kiếm hiện tại còn không bằng.
Thật ra điều này cũng là chuyện rất bình thường. Đế quốc Huyền Binh không có phù văn sư, thợ rèn là tồn tại cao ngạo nhất. Đặc biệt làthợ rèn cường đại. Muốn bọn họ rèn cho Kỳ Binh Giả, cho dù Nghiêm Lôi có thân phận cường đại như vậy bọn họ cũng còn phải suy nghĩ một chút.
- Tiểu chất Vu Nhai, thế nào?
- Thử xem!
Vu Nhai vẫn không tự tin cho lắm. Hắn vừa quan sát hai mâm, cùng lúc đó cũng tiến hành giao lưu với Khắc Liệt Luân Tư.
Ban đầu, hắn vốn chuẩn bị khắc thủ ấn đơn giản nhất, cũng chính là thủ ấn trong quyển sách nát của Lữ lão, nhưng cuối cùng lại bị Khắc Liệt Luân Tư phủ định. Nếu đã muốn khắc phải khắc thủ ấn mạnh. Nếu như Huyền Binh Điển có thể dung nạp tất cả Huyền Binh, vậy thử khắc một phần nhỏ phù văn trên Huyền Binh Điển vào.
- Nhưng ta nên khắc phù văn nào đây?
Vu Nhai sử dụng Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết vẩn chuyển huyền khí thông qua Huyền Binh Điển. Phù văn bay loạn, khiến Vu Nhai cháng váng đầu óc.
- Tùy tiện khắc một cái đi. Cái nào dễ dùng thì khắc. Cần gì quan tâm nó là thứ gì. Dù sao là do tên họ Nghiêm này cho ngươi thử, ngươi cứ thử khắc xem sao!
Khắc Liệt Luân Tư quả nhiên sống lại còn cường đại hơn so với Vu Nhai. Đương nhiên, cũng có thể vì hắn kích động muốn để Vu Nhai tìm một cái thử trước. Bản thân hắn cũng muốn được khắc phù văn lên, trùng kích đẳng cấp cao hơn.
Nếu như Nghiêm Lôi nghe nói như thế, chắc hẳn sẽ lập tức thu hồi hai cái mâm kia lại. Hắn cũng không nghĩ Vu Nhai sẽ khắc loạn, chỉ cho rằng Vu Nhai sẽ khắc thủ ấn cơ bản nhất, cũng chính là thứ trong bản thảo tàn kia
Nhìn ánh mắt mong chờ của Nghiêm Lôi, tim Vu Nhai chợt chững một cái. Làm!
Trước tiên, hắn chỉnh đốn lại những kiến thức phù văn còn đang hỗn loạn ở trong đầu cho thông suốt, lại xem vài lần cuốn sách nhảm nhí.
Thật sự bội phục Nghiêm Lôi, lúc này còn dám để cho Vu Nhai làm. Mấy giờ sau, Nghiêm Lôi không cho làm cũng phải để hắn làm, bởi vì Vu Nhai đã bắt đầu động thủ.
Thủ ấn chậm rãi đánh ra, vẫn sử dụng chính là thủ pháp trên bản thảo của Lữ lão.
Vừa rồi hắn mới xem qua tập bản thảo mong kia một lần, nhưng trên cơ bản đã nắm được nội dung của bản thảo. Nhưng sử dụng thủ ấn trên bản thảo đánh ra phù văn của Huyền Binh Điển không phải là chuyện đơn giản như vậy. Mặc dù chỉ là phù văn ở phía ngoài.
- Liều mạng!
Vu Nhai cắn răng, chậm rãi khắc xuống phù văn ở sát ngoài. Thủ ấn vừa in xuống, chỉ thấy hai con Lôi Báo trước mắt đột nhiên quay lại phía hắn rít gào, chậm rãi biến thành rên rỉ thoải mái. Vu Nhai vẫn bình tĩnh không dao động, tiếp tục thủ ấn của hắn.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Vu Nhai đã không biết đã đánh ra bao nhiêu thủ ấn, mồ hôi đã sớm ướt đẫm người hắn.
Nghiêm Lôi ở bên cạnh toàn thân cũng đổ mồ hôi. Thật ra lúc trước, sau khi hắn nói xong cũng cảm thấy hối hận. Nhưng hắn đường đường là người thủ tọa bộ binh phòng Bắc Đấu. Lời nói như bát nước đã hắt ra ngoài, dù có thể thu hồi được cũng không thu hồi. Hắn cắn răng, để Vu Nhai đi thử.
Nửa giờ trôi qua, thủ ấn của Vu Nhai đánh ra càng lúc càng chậm, cuối cùng từ từ ngừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.