Trong lòng tất cả mọi người đều đang thề, cho dù không thể rời khỏi nơi này, cho dù là núi đao biển lửa, cũng sẽ không gọi gia hỏa này là tổ trưởng!
- Không có hứng thú. Đây là quyết định của giáo quan. Ngươi đi tìm giáo quan mà nói.
Nghiêm Sương nhún vai:
- Còn nưa, chiến hữu Vu Nhai, đừng gọi ta là đại tỷ. Tuổi ta nhỏ hơn ngươi. Tuy rằng ta sớm đã trải qua tất cả huấn luyện dành cho tinh binh, nhưng ta mười hai tuổi đã gia nhập tiểu đoàn Tinh Binh.
- A, biểu ca, đã xảy ra chuyện gì?
Vu Nhai hóa đá. Thật không ngờ Nghiêm Sương còn nhỏ tuổi hơn so với mình. Thực lực của nàng...
Hắn còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ. Hóa ra bạn học Tiểu Dạ vừa ngủ một giấc, hiện tại mới tỉnh dậy. Ngày hôm nay, người thoải mái nhất chính là nàng.
...
Vu Nhai và Tiểu Dạ cũng đã nhịn đói suốt một ngày. Rất nhanh cũng có nhân viên đưa thức ăn ngon tới. So với đám người Nghiêm Sương, thậm chí còn phong phú hơn nhiều. Nhân viên công tác nói, đây là do kỵ sĩ giáo quan thưởng cho hắn. Đồng thời cũng đưa tới một mệnh lệnh. Phải ăn xong ở chỗ này sau đó mới có thể trở về nghỉ ngơi. Hơn nữa phải ăn hết mọi thứ, một cái cũng không thể để lại.
Mệnh lệnh kỳ quặc...
Vu Nhai tuy rằng còn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Lẽ nào bởi vì mình được làm tổ trưởng, nên những người này đều tỏ ra thù địch đối với mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619185/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.