Có thể chung sống cùng Vu Thiên Tuyết không lâu, nhưng Vu Nhai lại không thể không lĩnh hội được tấm lòng của một vị mẫu thân.
Kiếp trước hắn không có cha mẹ, kiếp này lại càng khắc sâu.
- Vu… Vu... Nhai, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Lạc Đằng nhìn thấy Vu Nhai liền ngây người, chợt hoảng sợ chỉ vào hắn nói.
- Tiểu Nhai...
Vu Thiên Tuyết cũng ngẩn người ra một lát, trên mặt không ngừng được có nước mắt chảy xuống. Tám tháng nàng không thể hiểu được mình làm sao chịu đựng qua được. Huống hồ bây giờ còn thâm nhập vào hiểm địa, trong lòng ôm quyết tâm mình hẳn sẽ chết.
- Ta tại sao lại ở đây sao? Để ta nghĩ lại? A, ta tới là để giết cả nhà ngươi!
Vu Nhai lạnh lùng cay nghiệt nói.
- Tiểu Nhai, đi mau. Nơi này là Lạc gia!
Một khắc khi nhìn thấy Vu Nhai Vu Thiên Tuyết đã biết, Vu Nhai quả nhiên đúng như nàng suy đoán cũng không bị Lạc gia bắt. Trong lòng nàng chỉ thoáng cái đã bình tĩnh, nhưng cũng có một chút kinh giác. Nơi này là Lạc gia, Tiểu Nhai sao có xông tới như vậy được?
Mình chết đừng sao, nhưng quyết không thể để Tiểu Nhai gặp nguy hiểm.
- Vu Nhai, ha ha ha, giết cả nhà của ta sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai, binh phòng đại nhân sao?
Lạc Đằng cũng nhờ có lời nhắc nhở của Vu Thiên Tuyết mới bình tĩnh trở lại. Nơi này là Lạc gia, hắn có gì phải sợ. Vu Nhai xuất hiện ở nơi này, không quan tâm hắn vào bằng cách nào, cũng đừng mong đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619134/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.