Chương trước
Chương sau
Bọn họ vốn đến xem trò vui, hiện tại đã ngồi không yên rồi!
- Thất tinh điểm tướng... Chết!
Vu Nhai không hề dao động. Thất Tinh Thần Kích đâm thật sâu vào cổ họng Lạc Cực. Trong cát bụi một khí tức biến mất. Giáo quan đang lao xuống lập tức ngây ngẩn cả người. Các tinh binh khác lại không biết chuyện gì xảy ra, vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trong...
Chậm rãi, bọn họ thấy được hai bóng đen.
Một bóng đen trong đó nắm trường kích đâm vào một thân ảnh khác. Kích sao?
Mọi người dụi dụi con mắt. Bọn họ hi vọng bọn họ nhìn nhầm rồi. Chậm rãi, bóng đen nắm kích kia rút kích ra, nhẹ nhàng lau qua một chút. Sau đó quang ảnh lóe lên, trường kích biến mất.
Bụi bặm tiêu tan. Giữa sân chỉ còn lại có một nam tử khóe miệng thấm máu, mặc nguyên bộ trang bị màu lam.
- Không thể như vậy được...
Lạc Minh đã bất chấp vết thương trên người, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào giữa sân.
Không chỉ riêng hắn, mọi người vốn đang ôm một chút hy vọng, chỉ hy vọng thế giới này không cần quá điên cuồng. Nhưng chuyện trước mắt thật sự...
Được rồi, nếu như thế giới này không điên cuồng, bọn họ sẽ điên cuồng.
Người của tổ Kỳ Binh cũng ngây người, khó có thể tin được!
Các giáo quan càng ngây người hơn. Người chết chính là giáo quan. Ở sâu trong cảm nhận của bọn họ đều cảm thấy lạnh lẽo.
- Xôn xao...
Cuối cùng, người của tổ Kỳ Binh đều lớn tiếng hoan hô.
Tiếng hoan hô của bọn họ cũng khiến mọi người tỉnh lại.
Dù sao giáo quan đều là những người đã trải qua chiến trường thậm chí còn từn dẫn binh. Bọn họ lập tức kịp có phản ứng, xông về Vu Nhai, đối mặt với tổ Kỳ Binh:
- Tiểu tử. Ngươi biết ngươi làm cái gì không?
- Tự vệ giết một người nên giết.
Vu Nhai thản nhiên nói.
- Đừng nói những lời vô nghĩa với hắn làm gì. Bắt hắn!
Một giáo quan trong đó kêu lên. Sự tình hôm nay xem ra sẽ gây ra ầm ĩ lớn, không có khả năng dối gạt được thành chủ Bắc Đấu Thành. Bất kể thế nào, bắt tiểu tử này trước rồi nói sau.
- Dừng tay, các ngươi làm giáo quan như vậy sao? Chúng ta không cần các ngươi bắt, tự chúng ta sẽ đi gặp thành chủ!
Thủy Tinh sau một hồi hưng phấn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này. Đây chính là giáo quan. Giáo quan thì cũng thôi, nhưng cấp bậc của hắn vẫn cao hơn Vu Nhai. Có thể nói đây là giết thượng quan. Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Vu Nhai quá kích động.
- Hừ, bản thân tự đi gặp thành chủ sao?
Giáo quan thoáng cười lạnh. Bọn họ là người của kỵ vệ Bắc Đấu, tất nhiên sẽ bắt Vu Nhai về gặp tổng chỉ huy kỵ vệ đại nhân Bắc Đấu, xem hắn xử trí như thế nào rồi nói sau. Nếu gặp thành chủ, không phải bọn họ muốn làm gì là có thể làm cái đó sao.
- Bắt. Ai dám ngăn cản, cũng sẽ bị bắt cùng!
Giáo quan đầu lĩnh ra lệnh. Giáo quan cũng l có phân đẳng cấp.
- Dừng tay, ai dám động thủ?
Vào thời điểm hai giáo quan chuẩn bị xuất thủ, một tiếng kêu khẽ vang lên từ trong đám người. Mọi người cảm thấy tinh thần chấn động, quay lại tìm kiếm giọng nói kia. Chỉ thấy Dạ Tình cùng Tiểu Mỹ nhảy ra, ngăn cản ở trước mặt Vu Nhai.
- Thần nữ Tham Lang, sao nàng lại tới đây?
Dạ Tình tất nhiên là người không ai không biết. Đương nhiên, rất nhiều người cũng không biết lúc trước nàng đã đi tìm Vu Nhai. Tất cả chỉ cho rằng nàng theo doanh đội đi xuất chinh, nên không nghĩ tới sẽ gặp nàng tại đây. Toàn bộ tiểu đoàn Tinh Binh, người duy nhất biết hiện tại đã chết!
Vu Nhai nhìn về phía Dạ Tình. Dạ Tình gật đầu, biểu thị đã xử lý xong Lý Khai.
- Dạ Tình, sao nàng lại ở chỗ này?
Một giáo quan trong đó khẽ nhíu mày nói. Dạ Tình ở trong cao tầng Bắc Đấu cũng có chút danh tiếng, không thể đối phó với nàng giống như đối phó với Vu Nhai. Đồng thời, nàng cùng với con gái Nghiêm Lôi, Nghiêm Sương có quan hệ tốt. Vấn đề này mới là vấn đề lớn lớn.
Tên tiểu tốt vô danh Vu Nhai này chưa chết, Dạ Tình xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Nghiêm Sương.
- Tại sao ta lại ở chỗ này không có liên quan gì với các ngươi. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay ta đã biết hết, hơn nữa hiểu rất rõ. Vì sao Vu Nhai động thủ, vì sao giết người, tất cả đều là tự vệ. Hắn có thể quá kích một chút, nhưng cũng không phải là lỗi quá lớn. Dạ Tình nói.
- Nàng chỉ là một tinh binh, nàng biết cái gì!
giáo quan nào đó quát.
- Ta đương nhiên biết rất nhiều thứ. Muốn ta nói ra sao?
Dạ Tình cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, lại nói:
- Giết giáo quan, chuyện này quả thực không nhỏ, do ta tự mình áp giải hắn đi gặp thành chủ!
- Không được!
Đám giáo quan đồng nhất nói. Giáo quan dẫn đầu do dự một chút, lòng tin kiên định nói:
- Dạ Tình, đừng làm chuyện vọng động. Nàng cho rằng chỉ dựa vào nàng là có thể bảo vệ được hắn sao? Để chúng ta bắt giao cho thành chủ cũng vậy thôi.
- Ta đây cũng không được sao?
- Không giống nhau. Chí ít chúng ta là giáo quan, là người quản lý tiểu đoàn Tinh Binh!
Giáo quan đầu lĩnh kia lắc đầu,. Hiển nhiên hắn cảm thấy trong lòng mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, hắn lại cười nói:
- Ngăn cản Dạ Tình và vị tiểu muội muội kia. Các ngươi bắt hung thủ giết người! này
- Là!
- Dừng tay!
Lại có một giọng nói từ trong đám người truyền đến. Một nhân ảnh nhanh chóng tới gần, đứng trước mặt Dạ Tình cùng Tiểu Mỹ. Con ngươi trong mắt mọi người lại co lại.
Sao hắn cũng tới đây. Gia hỏa này không phải chỉ mê võ nghệ, không rõ thế sự sao?
Không đúng. Chuyện hắn theo đuổi Dạ Tình, mọi người đều biết. Dạ Tình xuất hiện ở nơi này, hắn xuất hiện cũng không có gì kỳ quái.
- Vũ Qua, sao ngươi cũng tới đây?
Giáo quan nhíu mày. Siêu cấp tinh binh trong tiểu đoàn Tinh Binh đều đến. Những người này tương lai đều là lương đống. Bất kỳ ai cũng không biết bọn họ sẽ đi xa tới mức nào. Chí ít sẽ còn xa hơn so với các giáo quan. Thực sự là tồn tại không thể đắc tội loạn!
Nếu không phải hiện tại Vu Nhai mới thể hiện ra thực lực, bọn họ cũng không dám đắc tội.
- Chuyện xảy ra ta cũng biết. Nếu như là ta, ta cũng sẽ giết người!
Vũ Qua lãnh đạm nói, đã biểu đạt thái độ của hắn. Vũ Qua, cao thủ đứng đầu tiểu đoàn Tinh Binh, đương nhiên chỉ là trên mặt nổi. Còn về phần thật sự thế nào không biết được rồi.
Vu Nhai nhìn người này, trong lòng chấn động. Thực lực của người này rất cường đại. So với Dạ Tình còn cường đại hơn. Mà Dạ Tình đã là Linh Binh Sư bát đoạn.
Mẹ ơi, lúc đó ai nói người mạnh nhất tiểu đoàn Tinh Binh là Tướng Binh Sư đỉnh phong chứ? Đây không phải là lừa người sao?
Vũ Qua dáng người hơi cao, thân thể rất cường tráng. Mặc không mặc áo vải không tay, nhưng cảm giác trên phương diện khí chất lại có vài phần tương tự với Lữ Nham. Trên mặt hắn có hai vết sẹo, nhìn bộ dạng càng hung dữ hơn so với Lữ Nham.
- Vũ Qua, ở đây không có chuyện của ngươi!
- Ta muốn xen vào việc của người khác không được sao?
Vũ Qua nhún vai một cái nói. Đối mặt với giáo quan, hắn vẫn luôn làm theo ý mình, còn là bộ dạng lão tử là đệ nhất thiên hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.