Từ thảo nguyên tới sa mạc ước chừng phải đi mất mấy ngày, cỏ trên mặt đất dần thưa thớt, thay vào đó là cát vàng. Đến ngày thứ sáu, hai người rốt cuộc cũng tiến vào sa mạc.
“Nhà ngươi ở trong sa mạc?” Nhìn mênh mông cát vàng, Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Quân Khuynh Diệu cũng không trả lời thẳng mà lại khẽ mỉm cười, nói: “Chờ đến lúc tới nơi sẽ biết.”
“Thần bí như vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Quân Khuynh Diệu buồn cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tức giận, xoa xoa đầu nàng: “Được rồi, chúng ta tới ốc đảo phía trước mua thêm đồ đã.”
Phía trước là một ốc đảo tương đối lớn, tạo thành một thị trấn. Người đi đường đều dắt lạc đà, tiếng lục lạc vang trong gió truyền đi rất xa. Có tiểu thương đứng dưới mái hiên bán vài thứ đồ lặt vặt, những cửa hàng khác thì đều nửa khép nửa mở, thoạt nhìn có vẻ rất tiêu điều.
Gia Cát Minh Nguyệt triệu hồi Cự Phong về, cùng Quân Khuynh Diệu tiến vào ốc đảo. Hai người định đi tìm lữ điếm kiếm cái gì ăn trước sau đó mới chuẩn bị đồ đi vào sa mạc.
Trong trấn chỉ có duy nhất một lữ điếm cho nên làm ăn vô cùng tốt. Dù sao, người lui tới đều phải dừng lại đây tiến hành tiếp tế. Tầng dưới cùng lữ điếm là phòng ăn, hai người vừa vào đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Bề ngoài hai người đều xuất sắc, nam thì tuấn mỹ kiên cường, nữ thì minh diễm thướt tha, vừa đứng ở cửa thôi đã khiến tất cả xung quanh thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-su-khuynh-thanh-phuc-hac-cuong-nu-khuynh-thanh-trieu-hoi-su/1468408/quyen-1-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.