Những cơn mưa của mùa hè luôn đến mà không hề báo trước, phần mềm dự báo thời tiết trong điện thoại rõ ràng ghi là nửa giờ tiếp theo trời nhiều mây, thế nhưng bây giờ mưa đã rơi tầm tã.
Lý Tư Minh đứng dưới một chiếc đình gần trung tâm thành phố, mặc dù lớp sơn trên tường của chiếc đình theo thời gian đã bong tróc những mảng lớn, nhưng ít nhất vẫn còn có thể dùng làm nơi để tránh mưa. Hẳn là một lúc nữa mưa sẽ ngừng, không nhất thiết phải gọi cho Hàm Kỳ Vận, dù sao hắn bùng kèo cũng không phải lần một lần hai, giờ muộn một lúc cũng không phải vấn đề gì to tát.
Những ngày cuối tuần đối với học sinh cấp 3 hẳn nên là thời gian đánh vật để giành giật tri thức, thế nhưng Lý Tư Minh không đi thư viện đọc sách mà là qua nhà em họ mình chơi game. Thành tích của Hàm Kỳ Vận khỏi phải nói, nhìn vào là thấy ngao ngán, tóm gọn lại là hết cứu. Tổng thành tích của tất cả các môn cộng vào còn chưa đạt được đến ngưỡng trung bình. Lý Tư Minh thì hoàn toàn ngược lại, vị trí số 1 toàn trường lúc nào cũng là của hắn.
Mỗi lần đến tiệc liên hoan gia đình, Lâm Huệ đều phải than ngắn thở dài, rằng nếu thằng con mình có được một nửa đầu óc như anh họ Lý Tư Minh thôi thì nàng cũng không cần ngày nào cũng phiền lòng như này. Lâm Hải vừa an ủi em gái mình vừa nói, tính cách của đứa nhỏ Tư Minh nếu hoạt bát được một phần như Kỳ Vận mới tốt, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, không làm cho người ta yêu thương được như Kỳ Vận.
Tuy chỉ là lời khách sáo giữa bậc cô chú, nhưng sự thật cũng không khác gì. Lý Tư Minh trầm lặng, Hàm Kỳ Vận hoạt bát, thành tích cùng tính cách của cả hai cứ như bổ sung cho nhau, bậc trưởng bối trong nhà cũng thấy hai đứa nhỏ cùng tuổi hẳn là nên trở thành bạn bè.
Hàm Kỳ Vận là áo bông nhỏ gặp ai cũng có thể chơi chung được, cậu không hề sợ vị anh họ có vẻ ngoài lạnh lùng này, khi cả hai ở chung một chỗ, Hàm Kỳ Vận có thể liến thoắng nói ra một đống truyện từ trong nhà ra đến trường học. Lý Tư Minh thì chỉ đơn giản là không thích nói chuyện, có thêm bạn chơi cùng cũng không tệ, hơn nữa em họ của hắn còn là một bạn ngốc tốt tính luôn dễ dàng tha thứ cho việc hắn bùng kèo hoặc đến trễ.
Mấy cái ghế trong đình không bị dính nước mưa, nhưng Lý Tư Minh vẫn cân nhắc giữa việc "mang sách bài tập cho Hàm Kỳ Vận làm" hay là "trải xuống ngồi". Cân nhắc không đến một phút, Lý Tư Minh không hề chần chờ mà trải sách bài tập của em họ mình xuống ghế đá, không hề thấy tội lỗi mà ngồi xuống. Dù gì sách bài tập của Hàm Kỳ Vận ở chỗ hắn, Hàm Kỳ Vận cũng không biết, cho dù có biết thì cũng không làm, vậy nên sử dụng nó với mục đích khác còn thích hợp hơn.
Vừa ngồi được một lúc, chiếc đình chếch một chút ở phía đối diện bỗng truyền đến một giọng nói, "Bạn học ở bên kia, có thể qua đây một chút được không?" Lý Tư Minh vốn dĩ không muốn phản ứng lại, hắn giả vờ như người đối phương kêu không phải là mình, nhưng nhìn xung quanh đây cũng chỉ có mỗi mình hắn, thở dài, hắn mở sách bài tập đưa lên đầu thành một chiếc ô nhỏ che mưa, chầm chầm chạy đến cái đình kia, tới nơi thì ghét bỏ mà rũ nước bị đọng lại trong sách bài tập đi.
"Lý Tư Minh?" Triệu Hợp Di kinh ngạc kêu lên, "Không ngờ là cậu." Người lạ xin hắn giúp đỡ còn nhận ra hắn, Lý Tư Minh nhìn bạn học nữ trước mắt mình, người kia ngồi trên ghế đá, mái tóc đen dài như mực mềm mại thoạt nhìn có chút không chân thật, thanh âm cũng không quá giống con gái. Vì thế hắn nhìn chằm chằm vào cổ của đối phương, phát hiện hầu kết của đối phương liền hiểu: không phải là con gái, nhưng việc này không liên quan gì với mình.
"Có việc gì sao? Không phải cậu có dù à?" Lý Tư Minh không tính dây dưa gì với việc bạn học nam quen mình vì sao lại mặc váy đội tóc giả. Triệu Hợp Di cắn môi, đôi môi bị hàm răng cọ đến không còn một chút máu. "Cậu có thể đến cửa hàng tiện lợi gần đây mua giúp tôi băng vệ sinh được không?". Lý Tư Minh không hỏi gì thêm, chỉ là hơi nhíu mi lại, nhưng cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt. "Được."
"Hết bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."
"Cậu hình như là con trai?"
Triệu Hợp Di cùng Lý Tư Minh đồng thời mở miệng, lại đồng thời trầm mặc.
"Ừ, là con trai, nhưng mà so với cậu thì tôi nhiều hơn một cái bộ phận sinh dục." Triệu Hợp Di phát hiện, nếu mà thi xem ai giữ được im lặng lâu hơn, hẳn là chẳng có người nào thắng nổi Lý Tư Minh.
"Cậu biết tôi?"
"Học sinh ưu tú của trường lên sân khấu phát biểu, hình như tôi không biết cậu mới là chuyện lạ."
Triệu Hợp Di trả lời xong hai câu hỏi của Lý Tư Minh, cảm thấy Lý Tư Minh hẳn cũng nên bằng lòng nói nhiều hơn hai câu với mình, "Có thể giữ bí mật giúp tôi được không?"
Lý Tư Minh nâng mắt lên nhìn Triệu Hợp Di, người con trai ấy có một đôi mắt quả mơ, đuôi mắt hơi cụp xuống, trông rất giống một con nai con. Trong ánh mắt vô tội còn ẩn chứa một chút sợ hãi, tựa như con vật nhỏ bé trong thế giới động vật nhìn thấy một con dã thú nguy hiểm vậy.
Khuôn mặt cậu trai thanh tú nhưng có lẽ do đang trong kỳ sinh lý nên nhìn không có lấy một chút khí sắc,"Có thể chứ?". Vì bị Lý Tư Minh nhìn chằm chằm một hồi lâu nên cậu cúi đầu xuống, nắm chặt tà váy hỏi lại.
"Sẽ không nói, nhưng có điều kiện."
Lý Tư Minh ngồi xổm xuống, hắn nghĩ muốn tiếp tục vừa nhìn thấy mặt Triệu Hợp Di vừa nói chuyện. Vậy nên, hắn tiến gần lại hướng mà cậu đang quay mặt đi.
"Chờ kỳ sinh lý của cậu kết thúc, chúng ta làm tình được không?"
Triệu Hợp Di không rõ tại sao hôm đó bản thân lại đồng ý yêu cầu vô lý kia của Lý Tư Minh. Thích Lý Tư Minh sao? Không biết, hẳn là không thích.
Là bởi vì ngày nào cũng thấy người ở trên bục chủ tịch kia bằng lòng ngồi xổm xuống ngước nhìn chính mình sao? Cũng không phải.
Cậu không thể quên được đôi mắt nhìn mình của Lý Tư Minh, cũng không hiểu vì sao vị học sinh giỏi kia lại muốn cùng người có cơ thể dị dạng như mình lên giường. Người muốn được làm tình cùng với Lý Tư Minh hẳn là có rất nhiều, thời điểm cậu ở trong phòng học gục mặt xuống bàn chợp mắt vẫn còn nghe được những bạn học nữ xung quanh thì thầm với nhau về vị kia, chỉ là vài chuyện lông gà vỏ tỏi nhàm chán xung quanh hắn, như là, hôm nay Lý Tư Minh đeo mắt kính màu gì chẳng hạn.
Nghe nhiều cũng dần dần sinh ra sự tò mò, vì thế đầu tháng khi đại biểu học sinh ưu tú lên bục phát biểu, Triệu Hợp Di cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người kia. Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tóc đen như được mạ một lớp vàng, cả người phát ra ánh sáng rực rỡ, là một sự tồn tại cực kỳ lóa mắt.
Triệu Hợp Di nhìn chằm chằm vào người thiếu niên kia, cho đến khi đôi mắt bị ánh mặt trời làm cho không thể mở ra được nữa. Cậu cúi đầu khẽ chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, coi như là cái giá phải trả để ngắm trai đẹp vậy.
"Dù sao", Triệu Hợp Di nghĩ thầm, "người như mình và cậu ta hẳn là chẳng bao giờ liên quan đến nhau được."
Nếu cuối tuần không ra khỏi nhà, không có mặc váy sáng màu, không có gọi người lại giúp đỡ thì đã không sao rồi. Như vậy, tựa như mình đã dự đoán, giữa mình và Lý Tư Minh vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, mình cũng sẽ không bại lộ bí mật khó nói nhất của bản thân.
Lúc nghe thấy Lý Tư Minh nói ra đề nghị làm tình, Triệu Hợp Di chỉ cảm thấy thật vớ vẩn vô cùng, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lý Tư Minh đầy khó hiểu. Và dường như chính bản thân Lý Tư Minh bấy giờ cũng mới kịp nhận ra là hắn vừa nói cái gì, hắn liền nói thêm, "Tôi không phải uy hiếp cậu, xin lỗi, khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm rồi, cậu cứ coi như chưa nghe thấy gì đi." Hắn nói xong liền cởi áo sơ mi của mình buộc lên eo cho Triệu Hợp Di.
"Được." Lúc Lý Tư Minh buộc xong chuẩn bị rời đi, hắn nghe thấy Triệu Hợp Di nói đến, "Ba ngày...lúc đó chắc là đã hết rồi, tôi sẽ đi tìm cậu."
—
Buổi tối, Triệu Hợp Di nằm trên giường nhìn chằm chằm vào cái tên Lý Tư Minh vừa mới được thêm vào Wechat, lịch sử trò chuyện giữa hai người cũng tăng thêm câu chào hỏi máy móc của hệ thống khi gửi lời kết bạn "Tôi là Triệu Hợp Di". Đối phương đáp lại một chữ "Ừ." Triệu Hợp Di dùng tay phải xoa hai mắt của mình, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy có lẽ bản thân mình điên mất rồi, cũng cảm thấy Lý Tư Minh điên rồi. Mạch suy nghĩ thì không thông, đầu đau, bụng cũng đau, cậu quyết định uống hai viên thuốc giảm đau rồi đi ngủ.
Nghĩ nhiều chỉ thêm đau đầu, thôi thì đành binh đến tướng chặn vậy.
Lý Tư Minh gọi điện thoại cho Hàm Kỳ Vận, tỏ ý do mưa quá lớn nên bản thân mình dù muốn đi cũng không đi được. Hắn như thường đổ toàn bộ lý do cho yếu tố bất khả kháng, lập luận không chỗ hở, giản lược toàn bộ diễn biến ở giữa. Giả vờ làm bộ khi hắn định đi thì ngoài trời đã đổ mưa to tầm tã rồi.
Hàm Kỳ Vận từ lâu đã làm quen với việc thỉnh thoảng Lý Tư Minh lại cho mình leo cây, hắn nghe xong trực tiếp cúp máy rồi tự mình đi chơi game.
Lý Tư Minh từ phòng tắm đi ra, trên đầu phủ khăn lông, vừa lau tóc vừa kiểm tra tin nhắn, là bạn nhỏ xinh đẹp kia gửi đến. Triệu Hợp Di? Hắn không nhớ mình ở trên trường có nghe qua cái tên này bao giờ, nhưng hắn ở trường học cũng chưa từng biết qua nhiều người khác, hỏi Hàm Kỳ Vận vậy.
"Gì nữa nha?" Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Hàm Kỳ Vận, lẫn với âm thanh hỗn tạp của trò chơi, hẳn là đang bật loa ngoài.
"Mày có biết Triệu Hợp Di không?"
"Nghe quen quá, à, em nhớ rồi, bạn đấy chung phòng thi với em, một thằng con trai trông vừa trắng trẻo vừa sạch sẽ. Có gì không?"
"Không có gì, tao nhặt được vở bài tập của bạn đấy."
"Hình như ở lớp 4, nhớ đấy, anh toàn vừa quay đi là quên người khác thôi."
Lần này đến lượt Lý Tư Minh cúp điện thoại trước, hắn nhắm mắt lại, trong đầu toàn là khuôn mặt trắng nõn của người kia. Lúc hỏi ra câu kia, tay hắn suýt nữa đã không kiềm được mà giơ lên nắn nắn khuôn mặt ấy.
Cũng may là nhịn xuống được rồi.