Biên tập: Ney “Anh tỉnh táo lại trước đã, nói em biết, bao giờ ở đâu và anh bị ai cắm sừng?” Nhân lúc bữa nay đổi ca cho người khác, tôi rời hãng buôn từ rất sớm, tới chỗ làm việc của Triệu công tử, âm thầm quan sát. Vẻ mặt của Triệu công tử khó chịu, tối sầm, không nói không rằng ngồi ở trước bàn làm việc, ngơ ra nhìn chằm chằm điện thoại. Hách Đạt dè dặt gọi gã mấy câu gã cũng không nghe thấy. “Triệu công tử!” Hách Đạt không thể không tăng cao âm lượng. Triệu công tử định thần lại, mắng y: “Gào cái mẹ gì mà gào!” Đây mới là Triệu công tử bình thường. Triệu công tử cau mày hỏi: “Sao?” Hách Đạt cẩn thận trả lời: “Thì, chuyện ngài bảo tôi làm ấy, tôi làm xong rồi.” Triệu công tử cau mày, nói: “Ờ.” Hách Đạt lại cẩn thận hỏi: “Chuyện này, ngài vẫn chưa nói với anh Khâu sao ạ?” Triệu công tử lạnh lùng nhìn y, dọa y sợ giật lùi về sau hai bước: “Không, không… Không phải. Ý tôi là, nói rõ ràng sớm sớm với anh Khâu thì tốt hơn.” Triệu công tử tóm lấy cà vạt Hách Đạt, hung dữ nói: “Lần này cậu mà dám lắm mồm với người thứ ba, thì tôi nã cho cậu phát súng chết luôn.” Hách Đạt vội vàng giơ hai tay lên: “Tôi không nói, tuyệt đối không nói, tôi không nói cho bất kỳ ai hết!” Triệu công tử hừ lạnh một tiếng: “Còn bố tôi…” “Tôi sẽ không nói với chú tôi, Triệu tứ gia chắc chắn sẽ không biết!” Hách Đạt cuống quýt thề bồi, “Cả anh Khâu tôi cũng không nói, tôi không nói cho bất kỳ ai hết!” Bấy giờ Triệu công tử mới buông y ra. Hách Đạt do dự nhìn gã một lát, y nói: “Tôi vẫn cảm thấy, một đêm vợ chồng nghĩa tình dài lâu, tu trăm năm mới được cùng giường, có chuyện gì thì phải thẳng thắn, nói không chừng chưa chắc phải chia tay đâu, chuyện không tệ đến vậy.” Ồ, đã đến mức chia tay rồi mà tôi là người thứ ba được biết. Không, tôi hẳn là người thứ tư biết chứ. Người thứ ba biết, là “bát phở” mà Triệu Long đã “ăn” kìa. Tôi ăn trên phố rồi mới về, Triệu công tử đã ở nhà. Gã ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu liếc nhìn tôi, không hề giống bình thường chất vấn tôi sao tan làm không về mà lại đi đâu lang chạ rồi. Đương nhiên rồi, người lang chạ đâu phải tôi. Tôi đi về phòng ngủ, Triệu công tử bỗng nhiên nói: “Em tắm xong ra đây, anh có chuyện muốn nói với em.” Mũi chân tôi thoáng ngừng, xoay người đi về phía sofa chỗ gã, nói: “Nói luôn giờ đi.” Gã nhìn tôi, sau một lúc lâu mới nói: “Em đi tắm trước đi.” Tôi nói: “Nói chuyện trước.” Gã im lặng một lúc lâu, nói: “Vậy…” “Em đi tắm trước.” Tôi nói. Gã nói: “Ừ.” Tôi lặng lẽ tắm. Tôi tắm một cách nghiêm túc. Tôi tắm thật kỹ càng. Mãi đến khi Triệu công tử gõ cửa, hỏi: “Vẫn chưa tắm xong à?” Tôi đáp: “Chưa.” Triệu công tử: “Em tắm ba tiếng rồi.” Đây là nhà tôi, tôi nộp tiền nước, tôi thích ngâm trong bồn tắm ba tháng cũng không ai đuổi được tôi hết! Lúc tôi mở cửa, tóc cũng khô luôn rồi. Triệu công tử đang ngồi ở mép giường, bật radio và đọc sách của tôi. Nghe thấy tiếng gã ngẩng đầu lên nhìn, đặt sách lại tủ đầu giường của tôi, đứng dậy nói: “Đi phòng khách rồi nói.” Tôi nói: “Đứng lại.” Gã đứng lại. Tôi nhìn chằm chằm gã. Gã không nhìn tôi. Ánh đèn bàn lu mờ làm gã trông đĩnh đạc và đẹp trai. Là tôi làm cho gã đĩnh đạc và đẹp trai như vậy, tôi dắt gã chạy bộ hàng ngày và gầy đi, nếu không gã sẽ chỉ là một anh mập đường nét lờ mờ, không đạt được chiếc cúp marathon – chiếc cúp duy nhất mà gã giành được bằng bản lĩnh thật sự. Nhưng không hề vì thế mà gã thuộc về tôi. Sách là của tôi, tủ đầu giường là của tôi, bồn tắm là của tôi, nhưng Triệu Long lại không phải của tôi. Nhân quả tuần hoàn. Tôi đoạt gã từ tay Triệu tứ gia, thì có người cướp mất gã từ tay tôi. Hồi còn nhỏ, người mua tôi từng dẫn tôi đi xem ngày sinh tháng đẻ. Thầy bói bảo tôi vượng số bài bạc làm lão giàu to, còn phán tôi chỉ vượng người khác, không vượng mình, mệnh trời định sẵn cả đời cô độc. Cũng được, muốn ngày qua ngày đối mặt với Triệu công tử đáng ghét thì chẳng thà cô độc cả đời còn hơn. Đèn bàn mù mờ dễ khiến người ta kích động, tôi kiềm chế đủ loại kích động, tỉnh táo nói: “Đi phòng khách rồi nói.” Tôi và Triệu công tử đi đến phòng khách, tự từng người ngồi xuống sofa. Gã đẩy một phong bì đến trước mặt tôi, nói: “Bố anh không biết tài khoản này, em có thể yên tâm rút.” Tôi đáp: “Không cần.” Tôi và gã vốn là có qua có lại, tôi không cần bồi thường. Nếu thật sự phải bồi thường, thì gã không bồi thường nổi đâu. Có lẽ là chuyện đã đến cuối, không cần giả bộ tiếp, vậy nên tối nay Triệu công tử không hề hờ hững nữa, gã cau mày, có xu hướng nâng cao âm lượng: “Cho em thì cứ cầm!” Tôi cũng không cần giả bộ nữa, nói: “Em bảo không cần là không cần.” “Ông bảo em cầm em phải lấy.” “Không cần.” “Em có cầm không?!” “Không.” “Em còn thế ông đánh chết em!” “Triệu Long có giỏi anh đánh chết em đi, không đánh chết anh theo họ em!” Tôi và Triệu công tử từng người lại ngồi xuống sofa, từng người tỉnh táo lại chốc lát, rồi lại bắt đầu đàm phán. Triệu công tử nói: “Cho em thì em lấy đi.” Tôi trả lời: “Không cần.” Triệu công tử nói: “Em không ở đây được nữa đâu, bố anh sẽ không bỏ qua cho em, em cần số tiền này.” Tôi nói: “Chỉ cần anh nói rõ với Triệu tứ gia là anh chủ động chia tay, thì ông ấy cần gì không bỏ qua cho em.” Triệu công tử nói: “Anh thèm vào đi.” Tôi nói: “Người có trách nhiệm thì nên đi nói.” Triệu công tử quát tôi: “Ai không có trách nhiệm cơ?! Ông đây mọc cặp sừng như thế mà còn phải nói với người khác à?! Ông không cần mặt mũi à?! Khâu Nhất Tâm em đừng có bắt nạt người khác quá quắt!” Tôi bình tĩnh nhìn gã một lát. Triệu công tử mắng tôi: “Nhìn cái mẹ em!” Tôi bình tĩnh hỏi: “Anh tỉnh táo lại trước đã, nói em biết, bao giờ ở đâu và anh bị ai cắm sừng?” Chuyện này có gì đó kỳ lạ. Đấy là tôi đoán vậy. Triệu công tử đứng dậy nhấc thảm trên sofa ném mạnh xuống đất: “Ông làm sao mà biết em cắm cho ông bao nhiêu cái sừng?!” Gã nhặt thảm lên rồi lại nện mạnh xuống đất: “Ông đếch muốn biết em cắm sừng ông ở đâu!” Gã lại nhặt thảm lên rồi nện mạnh xuống đất tiếp: “Ông mà biết ai cắm sừng ông thì ông đã nã một phát giết chết nó rồi!” Quả nhiên chuyện này có kỳ lạ. Tôi kết luận như vậy. Tôi bình tĩnh bóc thư ra, bên trong không những có một tấm chi phiếu kếch xù của hãng buôn xuyên quốc gia, còn cả hai vé thuyền nữa. Tôi châm chước một phen, hỏi: “Cho nên anh bảo Hách Đạt muốn thẳng thắn với em, chính là việc anh nghĩ em cấu kết với người khác á?” Triệu công tử gào lên: “Hách Đạt lại phản bội anh!” Tôi nói: “Nếu như cậu ta phản bội anh thì em đã biết chuyện anh nói với cậu ta là chuyện này, mà không phải anh “cấu kết” với người khác từ lâu rồi.” “Anh…” Triệu công tử ngẩn ra, tiếp tục gào tôi, “Khâu Nhất Tâm, em đừng có mà lúc này còn trả đũa!” Tôi nói: “Anh ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện.” Tôi trìu mến nói: “Triệu Long, anh phải ăn nhiều óc chó vào, bắt đầu từ hôm nay, một ngày ăn ít nhất năm hạt.” Triệu công tử mắng tôi: “Ăn cái chó gì!” Tôi nói: “Đầu tiên, chúng ta xác nhận rõ một chuyện, anh có “cấu kết” với người khác hay không.” Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ sư em lại đổ oan cho anh!” Tôi nói tiếp: “Tiếp, chúng ta xác nhận rõ chuyện thứ hai, bằng vào đâu anh khẳng định em cấu kết với người khác? Rồi vì sao anh lại tin trăm phần trăm như vậy?” Ngày nào Triệu công tử cũng nghi ngờ tôi muốn hợp mưu cùng đủ các thể loại thập cẩm gian phu ám sát gã, vì vậy nên ngày nào gã cũng phải quát tháo với mắng tôi, mà không phải là cho tôi chi phiếu kếch xù và vé thuyền. Triệu công tử cau mày nhìn tôi, rốt cuộc hơi tỉnh táo lại: “Chính em nói em lại không nhận?” Tôi nói: “Tiếp nữa, chúng ta xác nhận rõ chuyện thứ ba, nằm mơ thì chịu không kiểm soát được, không thể coi nói mơ là thật.” Triệu công tử gào tôi: “Mẹ sư em Khâu Nhất Tâm, đến nằm mơ em cũng muốn cắm sừng ông à?!” Không hề! Tôi chẳng qua chỉ đề phòng lỡ như thôi! Ai biết bộ óc heo của anh nghe thấy những lời nói mơ đến tự tôi cũng còn không biết thì có cho là thật hay không?! Triệu công tử lại nhặt thảm lên, dữ tợn đập về phía tôi, đồng thời gào tôi: “Thực sự tôi có hơi mệt mỏi rồi, có lẽ rất khó để tiếp tục nữa. Đối với tôi đây đã thành một loại gánh nặng rồi.” Lời này nghe đúng thật là hơi quen. Triệu công tử cầm tờ báo trên bàn trà lên, xé ra một nửa, vo tròn lại đáp tôi, lại còn quát tôi: “Có lẽ ổng không sửa đổi được. Trước khi có anh cũng từng có những người cũng như chuyện khác nữa, nhưng ổng cũng chẳng thèm để ý tôi, vẫn làm theo ý mình. Khâu Nhất Tâm em bảo trước thằng đó còn có ai nữa! Ông biết ngay em và Kim Tiên Nhi còn Hoắc Phong lèm nhèm với nhau mà! Còn Triệu Năm! Còn cái tên thái giám chết bầm kia! Còn cái đứa ở công ty nước ngoài em làm, còn tay bạn học đó của em nữa… Mẹ sư Khâu Nhất Tâm! Ông không thèm để ý á? Ông chỉ hối hận vì không quất chết em đây này!” Càng ngày càng quen tai. Triệu công tử vò nốt nửa tờ báo còn lại, đáp tôi, quát: “Đợi qua sinh nhật Triệu Long rồi nói. Ông không cần sinh nhật này nữa! Còn sinh nhật cái chó gì! Sao sinh nhật ông em không đăng báo bảo em cắm sừng ông luôn đi?!” Nếu như đây là điều ước sinh nhật của gã, thì tôi có thể cân nhắc một chút. Triệu công tử nhìn quanh một chút, không có đồ gì phù hợp để đập, bèn đi đến cướp cái thảm trong ngực tôi, lấy cái thảm đó quất lưng tôi, tiếp tục quát: “Ổng không đồng ý cũng không còn cách nào, cũng chẳng thể thật sự làm gì tôi! Nếu ổng thật sự muốn làm khó tôi, thì cũng kệ ổng vậy! Em nghĩ ông không dám làm gì em thật đúng không? Giờ ông sẽ đánh chết em ngay lập tức!” Tôi: “…” Triệu công tử tiếp tục lấy thảm đánh tôi, tiếp tục gào tôi: “Chẳng qua là tôi quá mệt mỏi! Thật sự là quá mệt mỏi rồi! Tôi cũng đâu thiếu tiền, chẳng qua là Triệu Long tiêu quá nhiều! Ai bảo mẹ nhà nó ông là Triệu công tử chứ! Ông bắt em kiếm tiền à?! Không phải em bảo em cho ông tiền tiêu để chứng minh mình độc lập bình đẳng hay sao?!” Tôi: “…” Tôi định giải thích: “Đây là hiểu lầm…” “Lầm cái bíp!” Triệu công tử hung hãn đập cái thảm vào tôi, “Ngược lại ông còn phải cảm ơn em nói ông gây sự vô lý lòng dạ hẹp hòi hả?! Chuyện này không liên quan đến bố anh, mẹ sư chả liên quan ai hết, em thích bỏ trốn cùng ai thì bỏ! Ông không rảnh mà hầu!” Tôi: “…” Triệu công tử đập xong thảm, mắng tôi xong, quay người giận đùng đùng định bỏ ra ngoài. Tôi vội vàng đứng dậy kéo gã, đột nhiên vấp chân, hai người chúng tôi liền té lên ghế sofa. Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ sư em còn cười?!” Triệu công tử mắng tôi: “Biến!” Triệu công tử mắng tôi: “Đừng có đè ông, biến! Khâu Nhất Tâm em biến ngay lập tức!” Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ sư em còn cười! Ông đánh chết em!” Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, nói: “Cuộc gọi kia là hiểu lầm, em đang nói hiệu trưởng Tiền.” Nói xong, tôi không nín được tiếp tục cười. Triệu công tử tức giận gầm thét: “Tay họ Tiền đó mẹ nó em cũng không tha! Khâu Nhất Tâm em…” Tôi không cho Triệu công tử nói hết. Gã đúng là quá đáng ghét. Chỉ vì chuyện như vậy mà làm phí hoài mất nửa tháng nghỉ ngơi của tôi. Nhật ký của Triệu công tử: … Mẹ, Khâu Nhất Tâm đúng là phiền phức, ông không thích ăn óc chó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]