Biên tập: Ney“Triệu Long uống say ở ngoài, “ăn phở” rồi. Đấy là tôi đoán vậy.”Đã nửa năm trôi qua kể từ vụ Kim Tiên Nhi và Tiểu soái Hoắc, tuy tôi không biết rốt cuộc hai người đó dây dưa như thế nào, Kim Tiên Nhi đương nhiên cũng tránh không nói với tôi, nhưng Triệu công tử cứ thích báo cáo luôn và ngay về chuyện này cho tôi biết. Ví dụ như hôm nay Kim Tiên Nhi và Tiểu soái Hoắc bắt tay giảng hòa, ngày mai Kim Tiên Nhi và Tiểu soái Hoắc hẹn hò đi ăn tối dưới ánh nến, ngày kia Tiểu soái Hoắc dọn vào chung cư của Kim Tiên Nhi, sau ba ngày đó thì Tiểu soái Hoắc theo Kim Tiên Nhi đi tỉnh ngoài diễn, v.v…
Tôi không muốn nghe.
Nhưng tôi không thể nói ra điều ấy.
Nếu mà tôi tỏ vẻ không muốn nghe một tý xíu thôi, là Triệu công tử sẽ lạnh lùng cười và lạnh lùng nói: “Có giỏi thì em đi mà tìm cậu ta.”
Nếu tôi làm bộ đứng dậy định ra ngoài theo lời này, thì Triệu công tử sẽ vừa tha tôi lên sofa, vừa quát tôi: “Mẹ tiên sư Khâu Nhất Tâm! Hôm nay ông không giết chết em ông theo họ em luôn!”
Đừng nên hỏi tại sao tôi chắc chắn phương hướng phát triển của sự vật như vậy, vì Khâu Long đã đồng ý giặt tấm bọc sofa rồi.
Chạng vạng, đúng lúc tôi tỉnh lại đi ra phòng khách rót nước uống thì điện thoại reo. Vốn dĩ còn tưởng tìm Triệu công tử, nhưng tôi nghe máy thì vừa hay là một đồng nghiệp trẻ tuổi đẹp trai tìm tôi.
May mà được tôi nghe máy, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-cong-tu-rat-dang-ghet/114749/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.