Biên tập: Ney
Một người bạn của tôi đi du học nước ngoài về có mang cho tôi một món quà, là một mô hình lắp ghép lập thể về di tích phương Tây.
Tôi cực kỳ thích nó, cũng cực kỳ hào phóng chia sẻ với Triệu công tử, rủ gã lắp ghép cùng tôi.
Nhưng Triệu công tử cục súc hết sức, lại còn cẩu thả, năm lần bảy lượt đòi hất tung linh kiện rải đầy trên thảm, gã bảo gã không rảnh chơi cái trò linh tinh ủy mị chị em với tôi.
Tôi và gã không giống nhau, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ bắt ép người khác phải làm việc gì cả. Thế nên tôi nhấc điện thoại lên định gọi cho Kim Tiên Nhi, rủ Kim Tiên Nhi đến chơi cái trò linh tinh ủy mị chị em này với tôi.
Thế là Triệu công tử chộp lấy điện thoại, mắng tôi: “Mẹ sư! Lại tìm cậu ta! Mẹ nó! Em cố tình! Mẹ nó! Em mà dám tìm cậu ta thì ông đánh chết em!”
Tôi lẳng lặng nhìn gã.
Gã mắng tôi xong, rút dây cáp điện thoại ra, gào: “Ông đây ghép cho em xem!”
Tôi nằm sấp lại xuống thảm, tiếp tục quan sát bản lắp ghép.
Gã này gì mà lắm lời thế, nằm úp về lại thảm như tôi mà miệng hãy còn bắn rào rào: “Mẹ sư nó, muốn nuôi chó thì lại bắt ông nuôi, muốn ghép hình, lại bắt ông phải ghép hình, không có ông ước chừng đến cơm em cũng chẳng ăn, còn suốt ngày cắm sừng ông đây, mẹ sư nó…”
Gã vừa mắng vừa ghép hình, mắng lại mắng, ghép rồi lại ghép, bỗng nhiên đập bốp linh kiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-cong-tu-rat-dang-ghet/114744/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.