Biên tập: Ney
Triệu công tử bảo phải về nhà nói chuyện với Triệu tứ gia một chút.
Tôi bảo gã đừng lừa tôi, nói chuyện một chút của gã chính là nổi cáu đập đồ đạc.
Triệu công tử ném cái điện thoại ngay tại chỗ: “Rốt cuộc là ai lừa ai?!”
Gã lạnh lùng nhìn tôi: “Bây giờ ông không muốn nhìn thấy bản mặt em, cút ngay.”
Tôi không thể rời đi từ cửa trước được, nếu như gã đi tìm Triệu tứ gia, thì chỉ e sau đó gã thật sự sẽ không nhìn thấy tôi nữa, tôi sẽ bị Triệu tứ gia chôn sống.
Tôi nhanh chóng khóa trái cửa, vứt chìa khóa ra ngoài qua cửa sổ. Dù sao điện thoại cũng bị gã ném vỡ rồi, không gọi được người đến nhặt chìa khóa.
Triệu công tử lạnh lùng nhìn tôi một chốc, quay người bò từ cửa sổ ra ngoài.
Người xưa sơ ý mất Kinh Châu, tôi sơ ý đánh mất hơi thở của chính mình.
[0] Sơ ý mất Kinh Châu: Là một điển cố TQ. Thời Đông Hán, TQ chia làm mười ba châu, trong đó có Kinh Châu. Đây là ngã ba đất nước, là địa điểm quan trọng về quân sự nên các thế lực đều tranh giành để có được nó. Sau trận Xích Bích, Lưu Bị để Quan Vũ ở lại trấn thủ Kinh Châu, nhưng do y đuổi đánh Tào Tháo ở Phàn Thành, nên bị Tôn Quyền nhân dịp này sai Lữ Mông chiếm mất ba quận trong châu. Từ đây điển cố này ý chỉ vì sự sơ suất mà gây ra sai lầm lớn.
Tôi trơ mắt nhìn gã bò từ cửa sổ ra ngoài, dăm ba bước đã nhảy xuống tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-cong-tu-rat-dang-ghet/114737/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.