Vào mùa thu, ban ngày bắt đầu trở nên ngắn ngủi, chưa đến sáu giờ trời đã tối. Lúc Nguyễn Bích Dao về, Bùi Mộc Vân đang nấu bữa tối trong phòng bếp còn tiểu Quả Đống thì đang đứng trên một cái ghế nhỏ bên cạnh cô. Quả Đống nghĩ một vấn đề vô cùng phức tạp, vấn đề này làm cho cậu thấy rất rối rắm thật sự không thể nghĩ ra, vì thế ngửa đầu hỏi Bùi Mộc Vân: “Mẹ, chú chính là ba sao?”
Bùi Mộc Vân đang rửa rau không thể không ngừng tay, quay đầu cười hỏi lại: “Ba làm sao có thể là chú được?”
“Vậy tại sao chú lại đối xử tốt với con như vậy?” Cậu bé có thể cảm thấy được chú thật sự rất thích cậu.
“Chú ấy đối xử tốt với con?” Bùi Mộc Vân hỏi.
“Dạ”.
“Con thích chú ấy?”.
“Dạ”.
Bùi Mộc Vân bỏ rau đang rửa trong tay, ngồi xổm người xuống, nghiêm mặt nói: “Quả Đống, con phải nhớ kỹ, chú ấy không phải là ba con, ba con đã mất rồi, biết không?”
Tiểu Quả Đống chật vật cúi đầu “Đã mất có phải là vĩnh viễn cũng không gặp mặt nhau có phải không? Cũng giống như con không gặp lại được bà nữa đúng không ạ?”
“Đúng”.
Tiểu Quả Đống hai tay ôm lấy cổ mẹ “Mẹ, vậy mẹ sẽ chết sao?”
Bùi Mộc Vân sửng sốt, cô không nghĩ rằng Quả Đống lại hỏi cô một vấn đề như vậy. Cô sẽ chết sao? Đương nhiên sẽ chết, là người thì đều phải chết. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Quả Đống, thanh âm mềm mại nói: “Phải, tiểu Quả Đống ngày một lớn lên, mẹ sẽ ngày một già đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien/32405/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.