Chỗ ngồi của bọn họ vừa hay sát cửa sổ, còn ở tầng thuợng, tầm nhìn vô cùng rộng lớn, gần như có thể thấy nửa thành phố. Còn chưa đến nơi thằng bé đã yêu thích nơi này. Nó vỗ tay nói: “Mẹ, nơi này thật lớn, sau này chúng ta còn có thể tới nữa hay không?” Bùi Mộc Vân định nói tiếp, vậy mà tốc độ của Lôi Thanh đã nhanh hơn: “Tất nhiên là có thể, sau này chú có thể dẫn con tới đây mỗi ngày”.
Bùi Mộc Vân oán giận liếc mắt: “Đừng tùy tiện hứa hẹn với nó, nếu không thể thực hiện sẽ làm tổn thương lòng tin của nó”. Lôi Thanh nhìn Bùi Mộc Vân thật sâu: “Anh không có tùy tiện hứa hẹn, nến em đồng ý, mỗi ngày anh sẽ dẫn nó đến đây ăn cơm có được không?”
“Xin anh đừng lôi kéo tôi”.
“Mộc Vân, em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
“Lôi Thanh, bây giờ đứa nhỏ ở đây, tôi không muốn nói chuyện với anh về vấn đề này”.
Bùi Mộc Vân đi lên dắt tay Quả Đống, mỉm cười: “Quả Đống, chúng ta đi rửa tay có được hay không?”
Tiểu Quả Đống không nghe rõ lời nói của bọn họ, nhưng trực giác nói cho cậu biết, hình như bọn họ cãi nhau, tại sao bọn họ phải cãi nhau? Bùi Mộc Vân dẫn cậu đi rửa tay, trên đường đi cậu đều tự hỏi vấn đề này, đúng là quan hệ của mấy người lớn quá phức tạp, cậu bé càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Khi bọn họ quay về, đúng lúc phục vụ đứng ở chỗ bọn họ chờ gọi món. Lôi Thanh cúi đầu nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien/32404/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.