“Cậu thực sự muốn ngồi ở đây cả đêm?” Vinh Gia Thực kết thúc ca trực từ phòng bệnh đi ra, liếc mắt nhìn thấy Lôi Thanh ngồi ở ghế dài trên hành lang, không khỏi buồn cười hỏi. Chẳng ai có thể nghĩ tới đường đường là lão đại của tập đoàn Lôi thị, ngồi trong bệnh viện bị cửa đập vào mặt, nếu mà bị phóng viên biết, cũng là một bài viết được thổi phồng, vô vạn tin đồn được tưởng tượng.
“Này, trông thấy cậu đường đường là lão đại của một tập đoàn lại bị như vậy, cảm giác thật là tốt nha!”
Lôi Thanh liếc mắt nhìn Vinh Gia Thực, không mở miệng. Từ trước đến nay hắn đều rất ít nói, nếu nói chỉ là nói những điều cần thiết, không giống mấy người bạn bè của hắn, một mỗi câu nói đều vô cùng ác độc. Phương Tế Ngộ độc miệng nhất, Vinh Gia Thực coi như cũng đỡ.
Suy cho cùng đều là là bạn bè từ nhỏ đến lớn, Vinh Gia Thực thấy hắn như vậy cũng không đành lòng. “Đi, đi ăn cơm đi, dù thế nào cũng phải ngồi hết cả đêm nay.”
Thấy Lôi Thanh không chịu di chuyển, Vinh Gia Thực hoàn toàn bị đánh bại. “Đi thôi, người ta không chạy được đâu. Đứa bé trai kia không thể xuất viện nhanh như vậy được.”
Mí mắt Lôi Thanh giật giật, giọng trầm xuống hỏi: “Đứa bé kia rất nghiêm trọng sao?”
Vinh Gia Thực nhìn hắn, có phần không đếm xỉa tới: “Cậu nghĩ nó có nghiêm trọng không?”
“Có ý gì?”
Vinh Gia Thực nháy mắt nhìn hắn, nhún vai, cậu hiểu được ý này mà.
Lôi Thanh buột miệng nói ra: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien/32395/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.