Edit +beta: Tố Ngô. 
“Tranh tự họa? Em thấy nó ở đâu? 
“Dạ, là triển lãm mà thầy tổ chức ở Florence 7 năm trước… 
Florence, 7 năm trước… 
Lông mày của Giản Mặc Thư giãn ra, thì ra là bức tranh kia. 
“Nhưng tôi không trưng bày bức họa đó.” 
Hả? 
“Ơ, nhưng có một phòng triển lãm nhỏ ở hành lang phía sau phòng triển lãm chính. 《 Tôi 》của thầy được treo trên tường mà.” 
”Thật ra…đó là phòng trưng bày, không phải là phòng triển lãm.” Giản Mặc Thư bất đắc dĩ giải thích: “Những bức họa ban đầu được treo trong phòng triển lãm tạm thời được thu hồi dời đến đó.” 
“À–, thì ra là vậy,hèn chi ngoại trừ《 Tôi 》, còn lại đều là tranh của người khác…” 
Du Họa đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc. 
Phải mất 7 năm để biết rằng lúc ấy cô đã đi nhầm chỗ, đã vậy còn do đích thân Giản Mặc Thư nói cho cô biết nữa chứ. 
Thà không biết còn hơn… Haizzz 
Thật ra cũng không trách Du Họa không nghĩ nhiều được như vậy, bởi vì lúc đó toàn bộ tâm trí của cô đã bị bức họa kia thu hút. 
Trong tranh, Giản Mặc Thư đang mặc một bộ tây trang màu đen mang hơi thở cấm dục, áo sơ mi trắng bên trong cởi ba nút, phơi bày mảng ngực to lớn. Một bàn tay đặt trước ngực kéo áo sơmi ra, để lộ xương quai xanh, tay kia cầm dây lưng, quần tây lỏng lẻo, nhưng rõ ràng không khó để mọi người biết chiếc dây lưng đó thuộc về đâu. 
Hình ản trong tranh Giản Mặc Thư hơi hơi ngẩng đầu lên và nhìn cô bên ngoài bức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-voi-hoa-si/467420/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.