Gân xanh trên trán Lương Hạnh có cảm giác sắp nổ tung.
Cô liếc nhìn Mục Điệp để anh ta câm miệng, sau đó cố hết sức dùng giọng nói bình tĩnh nói với Tiểu Trương: “Quý tổng còn có chút việc muốn tôi ở Tấn Thành xử lý, sáng sớm mai cậu và Mục Điệp quay về đi. Tài liệu công tác mấy ngày nay và sắp xếp công việc mấy ngày tới, buổi tối tôi sẽ chỉnh sửa rồi gửi cho cậu, chuyện trong phòng cậu xem một chút, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tiểu Trương nghiêm túc gật đầu: “Không có vấn đề gì, chị Hạnh, chị yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Lương Hạnh mỉm cười gật đầu.
Cô vẫn là công nhận năng lực của Tiểu Trương, mặc dù không linh hoạt thông minh như Mục Điệp, nhưng làm việc thành thực trách nhiệm, chuyện cô yêu cầu, trừ khi cậu ta giải quyết không được, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Mục Điệp nghiêng người sang cười với cô: “Chị Hạnh, vậy em sắp xếp thế nào?”
“Cậu à?” Lương Hạnh nhướn mày, ra vẻ ngẫm nghĩ đó chớp mắt, cười thân thiết với anh ta: “Tôi không có mặt, trong phòng nhất định rất bận, tôi biết cậu thông minh như vậy, hiệu suất luôn cao hơn người khác, vậy việc đổ rác, lau sàn, đặt cà phê điểm tâm cho đồng nghiệp...giao cho cậu, nhiệm vụ quan trọng, cậu nhất định phải làm thật tốt.”
Nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của Mục Điệp lập tức cứng ngắc, khổ sở nhìn cô muốn khóc lại không ra nước mắt: “...Dạ, chị Hạnh, em nhất định làm tốt, nhưng chị đừng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-sau-ly-hon/1072254/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.