Lam Du Du ngần ra, bản năng nhìn theo ánh mất Phong Lập Hân về hướng phòng y tê: trên giường bệnh không hê rộng rãi kia, thê nhưng thật sự là Phong Hàng Lãng với dáng người cao lớn đang ngủ. Chiếc chăn nhung chỉ quân đên eo, phần thân trên săn chắc đề trần. Lam Du Du kinh ngạc đến mức nói lắp: “Anh… Anh… Ảnh ây…Anh ây…Hai anh em anh, không phải là…không phải là tối hôm qua ngủ ở trên một cái giường như vậy đấy chứ?” Giường bệnh này cũng không rộng, hai người đàn ông cao lớn như thê muôn ngủ thì có thể tưởng tượng ra họ-sẽ ngủ với tư thế nào chứ! Chẳng lẽ hai anh em bọn họ ôm nhau ngủ? Trời ạ, còn muốn đề Lam Du Du cô sông hay không chứ! Phong Hàng Lãng anh có mỹ nữ không ôm, thê nhưng ôm anh trai nửa tàn phế của mình ngủ cả đêm? Đây là cái sở thích gì vậy chú! Lam Du Du buột miệng thốt lên: “Hai anh em anh, không phải là… Không phải là chơi gay đỏ chứ?” Liên tưởng đên sự quyên luyên của Phong Hàng Lãng đôi với anh trai Phong Lập Hân của mình, rất khó để Lam Du Du không liên tưởng đến mấy chuyện xấu đó. ” Người bình thản điềm tĩnh như PhoÉ? Lập Hân thế nhưng cũng bị Lam Du Du làm cho nghẹn lời. “Không… Không có! Anh…” Phong Lập Hân thế nhưng nhất thời cũng kinh ngạc, không biết giải thích như thế nào. Chơi… chơi gay? Vậy mà Lam Du Du cũng có thê nghĩ ra được! “Không có? Không có thì hai người ngủ ‘ chung làm gì? Còn là một cái giường nhỏ như vậy, chẳng phải là cả một đêm hai người đều phải ôm nhau ngủ à?” Lam Du Du càng nghĩ càng cảm thây ghê tởm. Hai anh em các người tình cảm tốt thì coi là tình cảm tôt, vậy thì cũng không thể ngủ chung chứ? Cái này làm cho Lam Du Du xinh đẹp như hoa làm sao mà chịu nồi! “Mới sáng sớm mà âm ï cái gì vậy! Lam Du Du, cô có thể có đạo đức một chút được không? Đừng tưởng rằng có kim bài miễn tử là anh tôi thì tôi không dám đánh côi!” Trên giường bệnh truyền đến giọng nói lười biêng của Phong Hàng Lãng. Cởỏi trần lộ những đường cơ bắp săn chắc, anh lười nhác nhảy dựng lên. “Muốn đánh tôi đúng không? Tới đi! Nhanh lên, tôi chờ anh này! Chỉ sọ Phong Hàng Lãng anh dám nói mà không dám làm!” Lam Du Du đợi Phong Hàng Lãng cả một buôi tối vôn đã rât tức giận; lại để cô nhìn thấy anh thà ôm người anh trai tàn phê với bộ mặt gớm ghiếc để ngủ, cũng không muốn thân mật với cô-xinh đẹp như hoa, liền càng thêm tức muôn hộc máu. Cả người giống như gà trống chiến đấu, trong nháy mắt liền bùng nỏ. Có Phong Lập Hân ở đây, Phong Hàng Lãng đương nhiên sẽ không thật sự ra tay với Lam Du Du. Đương nhiên, muôn động thủ thì sao phải làm trước mặt anh trai anh chứ? Anh tủy ý cũng có thê bóp chết yêu nữ này. Thấy em trai Phong Hàng Lãng thật sự đi đến phía Lam Du Du, Phong Lập Hân vội vàng duỗi tay qua ngăn lại: “Hàng Lãng, đừng nóng giận. Anh thay Du Du xin lỗi em. Là anh không tôt, thức dậy sớm quá làm phiên em ngủ.” Sao Phong Hàng Lãng lại không nhìn ra trong lòng anh trai Phong Lập Hân luôn che chở cho Lam Du Du chứ! Anh trai sợ anh sẽ thật sự ra tay đánh người phụ nữ Lam Du Du kia. Muốn làm cho Lam Du Du tức cũng không. cần phải sử dụng bạo lực. Hơn nữa Phong Lập Hân cưng chiều nữ yêu tỉnh này một cách vô lý, Phong Hàng Lãng càng không thể chỉnh người phụ nữ này trước mặt Phong Lập Hân được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]