Phong Hàng Lãng không đi bằng lồi dành cho khách quý bởi vì những thứ kia đều dành cho khách hàng thượng đề, để cho bọn họ có thể nhận được sự đãi ngộ tốt nhất, được thỏa mãn lòng tự tôn, có vậy bọn họ mới vui vẻ đốt tiền.
Đến noi này đốt tiền, không phải người có tiên ắt là người có danh.
tiêng. Không chỉ đơn thuần là muốn giàu có mà chính là còn muốn mở thêm con đường mới. Bởi vì bên trong nơi này còn có hoạt động buôn bán.
Đến trước một cánh cửa bí mật, Phong Hàng Lãng dừng lại.
Dấu vân tay, gương mặt, con ngươi, đều là những công nghệ cao trong sinh trắc học có độ tin cậy và tính duy nhất đề nhận dạng danh tính.
Ba phút sau, cuối củng một cánh cửa thông minh được mở ra, âm thanh mở cửa nặng nệ đủ để chứng minh cánh cửa này dày vô cùng.
Bên trong là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Một trăm triệu tiền mặt có lẽ phải, nặng đến một tần, ƯỚC chừng. thể tích là 1.19 mét khối. Mà tiên mặt ở đây, có đến khoảng-hơn mười mét khối thể tích.
Đối với đống tiền khổng lồ kia, Phong Hàng Lãng cũng không liệc nhìn một cái, mà đi thăng vệ một căn phòng theo dõi bí mật.
“Anh Lãng, anh đến rồi.” Diệp Thời Niên đứng dậy chào.
Bên cạnh Diệp Thời Niên là một người đàn ông trung niên có thân hình gây gò thoạt nhìn muôn lảo đảo ngã bât cứ lúc nào.
“Đã nhìn ra tài nghệ của hắn chưa?”
Phong Hàng Lãng nhìn về phía người đàn ông trung niên lạnh giọng hỏi.
Người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429437/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.