Tuyết Lạc muốn nhìn rõ bầu trời xanh thẫm này, muốn xem đến tột cùng phía chẩn trời kia chứa đựng cái gì.
Ở đó có chứa một thế giới song song, nơi không phải chịu áp lực của đạo đức và ràng buộc của pháp luật, có thể tự do tự tại sông cùng người đàn ông mình yêu đến hết đời.
Bước chân như có ngàn cân nặng, .
giống như đôi chân cũng không muốn nghe lời cô nữa.
Tuyết Lạc ngôi trên vườn hoa ngoài nhà hàng, cô im lặng một mình ngắm nhìn bầu trời xanh thẫm. Mọi suy nghĩ dường như biên mắt khi Tuyết Lạc nhìn chăm chú lên bầu trời, mọi suy nghĩ trong đầu giỏng như bị hút sạch trở nên hoang vu trông rồng.
Bất chọt tiếng chuông báo tin nhắn vang. lên khiến cô dần định thần lại.
Cô giông như không còn sức lực, đờ đẫn móc điện thoại từ trồng túi xách ra xem.
“Xe không khóa, ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ tôi. Cô dám đi, cô sẽ không chịu đựng được hình phạt của tôi đâu!”
Lại là Phong Hàng Lãng gửi tới! Điều này sao có thể? Không phải hắn đang trò chuyện cùng Hạ Dĩ Cầm trong nhà hàng sao? Thê nào còn rảnh rỗi mà gửi tin nhắn cho cô được chứ.
Tuyết Lạc cần thận nhìn lại một lần.
Đúng là Phong Hàng Lãng gửi tới.
Hơn nữa, giọng điệu này trước sau đều mang vẻ ngang ngược.
Để cô ngồi trên xe hắn? Chủ ýn mà hắn cũng có thể nghĩ ral Chính hắn bên trong ăn uông no say, lại có người đẹp ngôi bên cạnh, không phải sẽ vui đến quên trời quên đất?
Vậy để cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429296/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.