Thê nên không lạ khi tại sao Phong Hàng Lãng lại yêu thương Tuyết Lạc đên thê, hàn vân luôn bảo vệ người chị dâu Tuyết Lạc này thay cho anh trai mình! Vì Tuyết Lạc xứng đáng nhận được Sự yêu thương và bảo vệ của mỗi người. Điểm này, Viên Đóa Đóa cảm thấy bản thân mình thật sự không tốt bụng và thẳng thắn như Tuyết Lạc. Phương Diệc Ngôn không trả lời câu hỏi của Viên Đóa Đóa, mà chỉ bắt chợt hỏi một câu: “Đóa Đóa, cậu đã gặp Phong Lập Hân bao giờ chưa?” “Tất nhiên là tôi gặp rồi! Vừa nãy chẳng phải cậu cũng nhìn thấy rồi còn gì? Cho dù Tuyết Lạc bị ép hay là tự nguyện thì tôi chân thành khuyên cậu một câu “Hãy dừng lại đi”! Anh em nhà họ Phong, cậu không trêu nồi đâu!” Viên Đóa Đóa nhắc nhở. Nhưng Phương Diệc Ngôn không đề tâm đền lời cảnh báo của Viên Đóa Đóa, mà nói tiếp: “Tôi hỏi cậu, khi ở nhà họ Phong, cậu đã từng nhìn thấy chân dung của Phong Lập Hân chưa?” Viên Đóa Đóa ngây ra: “Phong Hàng Lãng vẫn luôn ở trong phòng trị liệu nhà họ Phong, sao tôi nhìn thây được!” Sau đó cô ta mắt bình tĩnh nói thêm một câu: “Cái gì mà chân dung thật chân dung giả chứ, lẽ nào Phong Lập Hân khi nãy là giả ài” “Phong Lập Hân vẫn luôn ở trong phòng y tê của Phong gia sao? Nói cách khác là em chưa từng gặp anh ấy?” Giọng nói sắc bén của Phương Diệc Ngôn vang lên. “Phương Diệc Ngôn, đừng lo lăng nữa! Em gặp hay chưa gặp Phong Lập Hân, chuyện này có quan trọng không? Ẻm cũng không phải là người quen gì của anh ây! Hơn nữa, em cũng đã từng đến Phong gia rồi.” Viên Đóa Đóa thực sự không thê hiểu nỗi lời chất vẫn này của Phương Diệc Ngôn. Mà Phương Diệc Ngôn lại rơi vào trâm mặc… Trong chiếc Rolls- Royce rộng rãi, Tuyệt Lạc vẫn như cũ ngôi xỗm nửa người bên cạnh Phong Lập Hân, bên trong trải một tắm thảm dệt tay, rất sạch sẽ và gọn gàng. “Lập Hân, sao anh lại đến đón em tan học vậy? Anh không biết là sức khỏe của anh không tốt sao?” Tuyết Lạc lầm bẩm khẽ nói, giọng điệu mang theo một chút mè nheo nũng nịu. Khiến người nghe rất thoải mái dễ chịu. Phong Lập Hân vén nhẹ mái tóc mềm mại của Tuyết Lạc, rồi dần dần trượt vệ phía sau của cô, giồng như vuốt ve:yêu thương người yêu của mình. “Có phải là anh đến đón em tan học khiến em xâu hồ không?” ND Lập Hân nhẹ giọng nói: “Haiz, là anh không suy nghĩ chu đáo, xem nhẹ bộ dạng dọa người lúc này của mình… Khiên em bị chỉ trích và chế giễu nhiều! “ “Lập Hân, anh đừng nói như vậy. Anh có thể đến đón em, điều này khiên em thấy rất vuil Thật đấy!” Tuyết Lạc nắm lấy bàn tay lớn của Phong Lập Hân: “Thực ra em thực sự hy vọng anh có thê ra khỏi phòng y tê. Ở trong một không gian chật hẹp sẽ khiến anh cảm thây buồn chán. li đừng nói là đạt được hiệu quả trị lệu tôt.” Lời này của Tuyết Lạc, khiến Phong Hàng Lãng suy nghĩ một lát. Có lẽ mình phải giúp, anh cả mình đi ) khỏi phòng y tê giống như nhà tù ó. Cánh tay mạnh mẽ túm lấy cô, lập tức Tuyết. Lạc được Phong Lập Hắn nhắc ra khỏi chăn và đặt trong cánh tay dài của anh, sau đó cô ôm lây cô vào trong lòng. Hít hà mùi hương thoang thoảng trên cơ thê cô, đột nhiên véo dái tai đầy đặn của Tuyết Lạc, đồng thời dùng kế răng của mình ngậm lây. Mặc dù nói Phong Lập Hân là một người tàn tật, những suy cho cùng thì anh ây cũng là một người đàn ông. Đột nhiên bị anh ây ôm hôn như thế này, khiến Tuyết Lạc cảm thấy có chút khó gì, muôn tránh đi. Có một cảm giác quen thuộc, lan tỏa từ dái tai ra toàn thân. Khiến người ta đỏ mặt và tim đập thình thịch! Lập Hân… Em ngồi trên người an anh có mệt không? Hay, là đề em ngồi bên cạnh anh là được rồi. ” Tuyết Lạc có chút khó chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]