Hơn nữa, mình là “vợ” của Phong Lập Hân, mỗi ngày trở vê Phong gia cũng là việc nên làm. Mà cô cũng không thể thờ œ không hỏi thăm bệnh tình và tình trạng của Phong Lập Hân trong một thời gian dài được.
“Phong Hàng. Lãng, vậy hôm nay tôi bị anh nhốt cả một ngày trời, anh tính thế nào?” Tuyết Lạc không thế đề mình chịu nh một cách oan uông được.
“Vậy em muốn như thế nào? Muồn căn tôi một cái? Hay là muốn nhốt tôi lại?” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt hỏi.
“Không cân! Tôi không biến thái như anhI Tôi chỉ câu xin anh tôn trọng tôi một chút! Đối xử với tôi như một con người, như một người chị dâu. Đây cũng coi như là tôn trọng anh trai anh.” Tuyết, Lạc lại lần nữa chắn chỉnh lại mỗi quan hệ của hai người.
“Tôi mới nhốt cô có một ngày, liền cảm thấy bản thân không phải là người nữa rồi sao? Từ li tôi bắt đầu có kí ức, thì tôi thường xuyên bị cha của mình nhốt trong phòng phơi nắng đó. Nhịn đói suôt hai ba ngày trời, đều là chuyện bình thường.”
Phong Hàng Lãng mím môi cười nhẹ, nhựng trên khuôn mặt tràn ngập nồi buồn không thể xóa nhòa.
Tuyết Lạc thực sự bị sốc, cô gần như không thể ngờ rằng, một Phong Hàng Lãng kiêu ngạo độc đoán như anh lại có một tuổi thơ bất hạnh như vậy.
Nhưng anh lại có thể nở nụ cười khi nói về những trải nghiệm bắt hạnh đó của mình.
Tuyết Lạc không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mới năm sáu tuổi mà liên tục bị nhốt trong phòng phơi nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429245/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.